Hiệu quả cách âm của cửa phòng bếp cũng không tệ lắm, Thư Vãn chỉ mơ hồ nghe được vài câu như vậy, sau đó lại nghe không rõ.
Giang Vũ là tổng giám đốc tiêu thụ của tập đoàn Ôn thị, vì anh ta phải duy trì khách hàng nên thường xuyên gọi đối phương là em yêu, cũng là bình thường.
Nhưng anh ta nói câu Quá thường xuyên dễ dàng bị phát hiện lại làm cho Thư Vãn cảm thấy rất không đúng.
Cô đứng ở cửa không nhúc nhích, khi Giang Vũ mở cửa liền nhìn thấy cô, trên khuôn mặt thanh tú của anh ta thoáng chốc cứng đờ.
“Em , em......”
Giang Vũ thoáng chốc cứng đờ lui về sau, rất nhanh phản ứng lại chỉ vào điện thoại di động nói: "Là khách hàng của anh, họ nói có một sản phẩm xảy ra vấn đề, muốn trả lại số lượng lớn, nên gọi điện thoại để cho anh đi xử lý.
Nhưng anh phải kết hợp với công ty đưa ra cách giải quyết nên chỉ có thể chờ tìm cách.
Giờ chỉ mong là họ không khiếu nại công ty, cần ít thời gian để cho họ nguôi ngoai bỏ qua,...”
Cô nghe anh ta giải thích như vậy cũng hợp lý, chỉ còn duy nhất câu Quá thường xuyên dễ dàng bị phát hiện, là không rõ ràng.
Thư Vãn cũng không định trực tiếp chất vấn anh ta, mặt không đổi sắc nói: "Anh giải thích với em nhiều như vậy làm gì, em cũng không nghe thấy anh nói gì.”
Giang Vũ nghe vậy, sắc mặt đang căng thẳng lúc này mới trầm tĩnh lại: "Anh chỉ sợ em hiểu lầm, nên muốn giải thích rõ ràng với em.”
Thư Vãn cầm lấy đĩa thức ăn trong tay, đi vào phòng bếp: "Em vừa định đẩy cửa, anh liền mở cửa, thật trùng hợp ha!”
Thấy cô đặt đĩa thức ăn bỏ vào tủ lạnh, sự nghi ngờ trong lòng Giang Vũ hoàn toàn biến mất.
Hẳn là cô tới phòng bếp để đồ, cũng không phải cố ý nghe lén anh ta nói chuyện điện thoại.
Giang Vũ trả lời một câu "Thật trùng hợp" rồi đi ra ngoài.
Thư Vãn quay đầu nhìn bóng lưng Giang Vũ, trong lòng có chút bất an.
Cô hơi do dự có nên nói cho Sam Sam biết, dù sao Sam Sam rất yêu Giang Vũ, cũng rất tin tưởng Giang Vũ.
Nếu cô đem chuyện này nói cho Sam Sam, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của bọn họ, nhưng nếu không nói cho Sam Sam lại không xứng đáng với tình cảm bạn