Tô Thanh nhìn thẳng vào mắt Quý Tư Hàn, có thể thấy biểu cảm ham muốn chiếm hữu từ đáy mắt hắn điên cuồng đến mức nào.
Tô Thanh vốn còn muốn khuyên Quý Tư Hàn trả Thư tiểu thư lại cho Cố Cảnh Thâm, nhưng nhìn thấy bộ dáng này của hắn cũng chỉ đành ngậm miệng.
Vị tổng giám đốc này đơn giản là vì vẫn không buông bỏ được Thư tiểu thư, nên mới đọ sức với Cố Cảnh Thâm.
Chỉ là phần tâm tư này tổng giám đốc không biểu lộ ra, Tô Thanh tất nhiên cũng không dại gì tiện vạch trần.
Tô Thanh cung kính trả lời "Vâng", liền đi tìm biện pháp phong tỏa hết thảy tin tức.
Tuy rằng người trong biệt thự đều là thân tín của tổng giám đốc, nhưng cũng không chịu nổi thủ đoạn của vị phu nhân cũ kia.
Tô Thanh cảm thấy thời điểm này, Tô Thanh nên dọn sạch tất cả chướng ngại vật cho vị tổng giám đốc thay vì phải khuyên hắn buông bỏ Thư tiểu thư.
Chuyện bên thư phòng, Thư Vãn không rõ lắm, cô thấy chú Chu đưa túi xách của mình vào vội vàng chống đỡ thân thể ngồi dậy.
“Thư tiểu thư, đây là túi của cô.”
Hai tayThư Vãn nhận lấy túi chú Chu đưa tới, luôn miệng nói cảm ơn: "Cảm ơn.”
Chú Chu cười hiền lành: "Là Nhị thiếu gia giúp cô tìm về, cô muốn cảm ơn thì cảm ơn ngài ấy đi.”
Thư Vãn nhếch khóe miệng, lễ phép cười lại nhưng không tiếp lời chú Chu.
Chú Chu không tiện ở trong phòng lâu, dặn dò một câu “Nghỉ ngơi cho tốt” liền xoay người đi ra ngoài.
Sau khi chú Chu rời đi, Thư Vãn mới mở túi ra lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua.
Sam Sam vừa gọi điện thoại cho cô hơn mười cuộc.
Thư Vãn hoảng hốt, vội vàng trả lời.
Chỉ vang lên một tiếng, Sam Sam đã bắt máy.
“Vãn Vãn, cậu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao Tống Tư Việt lại ở trước cửa nhà chúng ta?”
Không đợi Thư Vãn nói, đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nói vô cùng kinh ngạc của Sam Sam.
"Không phải là sau năm năm, anh ta còn muốn tới tìm cậu báo thù chứ?"
Thư Vãn không ngờ Cố Cảnh Thâm lại tìm tới cửa.
“Sam Sam, không phải anh ta tới tìm tớ báo thù.”
Thư Vãn nói với Sam Sam chuyện công ty yêu cầu cô đi chiêu đãi Cố Cảnh Thâm.
Sam Sam trốn ở đầu cầu thang, lúc này mới nhíu mày châm chọc vài câu: "Đúng là nghiệt duyên".
Sam Sam châm chọc cô bạn thân xong, lại theo bản năng nhìn người đàn ông canh giữ ở cửa.
“Vãn Vãn, trên đầu hắn quấn băng gạc, mặc quần áo bệnh nhân, thoạt nhìn có chút không đúng.”
Thư Vãn nghe vậy, trong lòng càng áy náy: "Sam Sam, anh ta vì cứu tớ nên