Cố Cảnh Thâm với đôi mắt đỏ thẫm cười chua xót với Thư Vãn.
"Anh trai của anh không muốn để em dây dưa với anh, nên đã cố ý giả làm anh để ra tay với em..."
"Những chuyện anh ấy làm với em 5 năm trước, gần đây anh mới biết được."
"Xin lỗi, Vãn Vãn, là anh đã không bảo vệ tốt cho em..."
Cố Cảnh Thâm nói tới đây thì dừng lại, đôi mắt đỏ hoe tràn đầy áy náy.
Trái tim Thư Vãn trong nháy mắt ngừng đập, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt như tờ giấy, từng chút từng chút trở nên trắng bệch.
Nói cách khác Tống Tư Việt chưa bao giờ nghĩ tới việc bỏ rơi cô, cũng không nghĩ tới việc đến đây giết cô.
Người năm đó ra tay tàn nhẫn, nói những lời độc ác với cô, đều là anh trai của anh ta làm...!
Tống Tư Việt anh ta chưa từng thay đổi, cô cũng không yêu nhầm người...!
Nỗi oán hận chất chứa trong lòng nhiều năm không thể buông bỏ đã hoàn toàn biến mất ngay khi cô biết sự thật.
Đột nhiên không còn vướng mắc, không còn buồn phiền, cũng không còn oán hận, chỉ còn lại sự nhẹ nhõm đối với quá khứ.
Cô như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm, và khi cô nhìn anh ta lần nữa, đôi mắt cô thoải mái hơn bao giờ hết.
"Em không trách anh, là em và anh không có duyên phận, nên mới có hiểu lầm như vậy."
"Những chuyện này đều đã qua rồi, anh cũng không cần vì thế mà xin lỗi nữa..."
Giọng điệu nhẹ nhõm của cô khiến Cố Cảnh Thâm càng đau đến tê tâm liệt phế, ngay cả ngón tay cũng đau theo.
Cô nói là đã qua, chẳng lẽ là cô đã buông xuống được, buông bỏ quá khứ của bọn họ, cũng buông bỏ anh rồi sao?
“Em...!Không cần anh nữa sao?"
Anh ta run rẩy hỏi một câu như vậy.
Thư Vãn đưa tay ra sờ sờ cổ mình, phía trên đều là dấu hôn của Quý Tư Hàn, cô như vậy, sao có thể nói là cần Tống Tư Việt đây?
Cô che giấu cảm xúc nơi đáy mắt, nhìn Cố Cảnh Thâm cười nói: "Anh cũng thấy rồi, em không còn trong sạch..."
Cố Cảnh Thâm nhìn cô một lúc lâu, bỗng nhiên lấy hết dũng khí đưa tay lên lau vết hôn trên cổ cô.
"Chỉ cần lau sạch là được rồi, không sao..."
Khi anh ta giúp cô lau cổ, những ngón tay đều đang run rẩy.
Nhìn thấy bộ dạng