Thư Vãn thấy đầu óc Sam Sam đã tỉnh táo, không còn đầu đâm vào lời ngon tiếng ngọt của Giang Vũ nữa, cô cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
Cô sợ sau khi mình rời khỏi thế giới này, Sam Sam lại bị Giang Vũ phản bội, vậy cô nên làm thế nào cho phải đây?
Nghĩ tới đây, vẻ mặt Thư Vãn trở nên ảm đạm, vô số sầu muộn dâng lên trong lòng làm cho cô phiền não bất an.
Sam Sam thấy cô còn đang lo lắng cho mình, vội vàng nói: "Yên tâm đi, tớ cũng không phải là kiểu người yêu đương mù quáng, sẽ không dồn hết sức lực và suy nghĩ vì một người đàn ông.”
Sam Sam nói xong câu đó, hất tóc trước ngực, vô cùng cao ngạo nói: "Bà đây cầm được thì buông được!”
Cô ấy lập tức mở cửa xe, vẫy tay với Thư Vãn: "Tớ đi kiếm nhiều tiền đây!”
Thư Vãn bị Sam Sam chọc cười, cũng vẫy tay với cô ấy: "Lái xe cẩn thận.”
Sam Sam gật đầu đeo kính râm vào, sau đó lên xe tiêu sái lùi xe, lái xe rời khỏi bệnh viện.
Thư Vãn nhìn Sam Sam rời đi, sau đó xoay người vào bệnh viện, vừa ra khỏi thang máy chợt nghe thấy tiếng bạt tai vang dội.
Thư Vãn nhìn theo âm thanh, vừa lúc nhìn thấy một người phụ nữ mặc quần áo lộng lẫy đang đứng ở cửa phòng viện trưởng, tát mạnh vào mặt A Lan.
Cô vội vàng đi tới kéo A Lan đang tình nguyện bị tát chứ không chịu đánh trả.
"Bác sĩ Chu, cô không sao chứ?"
Nhìn gương mặt sưng húp của A Lan, Thư Vãn cảm thấy có chút đau lòng.
"Tôi không sao."
A Lan lắc đầu với cô, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn về phía người phụ nữ kia.
"Liên tiểu thư, cô liên tục tát tôi mười cái đã đủ rồi chứ?"
Liên tiểu thư nhìn Thư Vãn đứng ra giúp A Lan, khuôn mặt cau có lộ ra vẻ xem thường.
Cô ta xoay xoay cổ tay dùng sức quá mạnh, giẫm giày cao gót, từng bước đi tới trước mặt A Lan.
"Chắc là cô biết là ai bảo tôi tới đây dạy dỗ cô chứ?"
A Lan bình tĩnh gật đầu, không dám phản kháng chút nào.
Liên tiểu thư cười nhạo, lại giơ tay lên nhẹ nhàng vỗ vỗ hai má A Lan.
"Chu viện trưởng, nhớ kỹ, đừng trêu chọc anh hai tôi,