Dáng vẻ đầy tuyệt vọng của cô khiến cho A Lan rất đau lòng, không nhịn được cúi người xuống ôm lấy cô.
“Thư tiểu thư, cảm ơn cô.”
Cái ôm dịu dàng của A Lan đã kéo suy nghĩ của Thư Vãn quay trở lại, cô cố gắng hết sức đưa tay lên vỗ lưng cô ấy.
“Tôi còn muốn cảm ơn cô đã cứu tôi, nếu không phải là cô tôi sợ là mình sẽ không có cơ hội tạm biệt người bạn tốt của tôi…”
Sau khi Sam Sam chạy đi thì có y tá đi vào, vừa giúp cô kiểm tra sức khỏe vừa nói với cô là viện trưởng Chu đã kịp thời chạy đến cứu cô.
Mặc dù cô không biết tại sao A Lan lại chạy đến cứu mình, nhưng ơn cứu mạng này cũng đủ để cô ghi nhớ trong lòng, cũng không cần hỏi thêm nữa.
“Thực ra là Quý…”
A Lan muốn nói cho cô biết, là Quý tổng bảo cô ấy đi cứu cô nhưng còn chưa nói xong đã bị Thư Vãn ngắt lời: “Bác sĩ Chu, Sam Sam bạn tôi, cô ấy đi đâu rồi…”
Đã hai tiếng trôi qua, Sam Sam vẫn chưa quay lại, cô lo lắng Sam Sam sẽ xảy ra chuyện gì đó.
A Lan chỉ luôn chú ý Thư Vãn, cũng không phát hiện Sam Sam không ở trong phòng bệnh.
Sau khi nhìn xung quanh, cô ấy nói với Thư Vãn: “Tôi sẽ cho người đi tìm cô ấy.”
Thư Vãn nói cảm ơn, tầm mắt lại nhìn túi giấy trên tủ đầu giường: “Bác sĩ Chu, cô cầm chai nước hoa kia đi nhé.”
Vốn A Lan muốn từ chối nhưng đó là tấm lòng Thư Vãn dùng mạng để đổi, nếu mình không nhận thì có vẻ hơi không hợp tình người.
Sau khi lấy chai nước hoa đi, cô ấy dặn dò Thư Vãn nghỉ ngơi thật tốt, sau đó xoay người đi ra khỏi phòng bệnh, gọi vài bảo vệ đến kiểm tra camera giám sát.
Sam Sam trong camera sau khi chạy thẳng ra khỏi bệnh viện thì không cẩn thận va phải Quý Lương Xuyên, dường như hai người đã xảy ra cãi vã.
Nhưng không có mâu thuẫn gì lớn, chỉ nói vài câu rồi Sam Sam chạy ra khỏi bệnh viện, sau đó camera không ghi hình được nữa.
A Lan chỉ vào Sam Sam trong camera, nói với các bảo vệ: “Các anh cử vài người đi tìm cô ấy về đây.”
Bảo vệ lập tức nhận lệnh đi tìm người, sau khi xử lý xong những chuyện này A Lan quay trở lại phòng bệnh.
Thấy Thư Vãn đã ngủ và thấy y tá chăm sóc chu đáo, cô ấy cũng yên tâm xoay người đi về phòng viện trưởng.
Sam Sam không biết mình chạy đến nơi nào, sau khi chạy mệt cô tìm một hành lang dài, ngồi thẩn thờ ở đó cả một đêm.
Cho đến khi bảo vệ đi tới