Sam Sam nghe thấy Thư Vãn liên tiếp la hét, hoảng sợ, vội vàng lay người cô.
“Vãn Vãn, cậu làm sao vậy?”
Ý thức của Thư Vãn dần dần hồi phục, cô chậm rãi mở mắt, Quý Tư Hàn, Tống Tư Việt trước mắt cô đều biến mất không thấy nữa, chỉ còn có vẻ mặt Sam Sam lo lắng.
Lúc này cô mới ý thức được mình vừa mới gặp ác mộng, mơ thấy quá khứ, cũng mơ thấy người cô không muốn gặp.
Cô xua tan hình ảnh dừng lại trong đầu, nuốt xuống cổ họng khô khốc, giơ tay lên muốn lấy nước uống, lại phát hiện trên cánh tay treo một bình nước.
“Cậu sốt cao, tớ đưa cậu tới bệnh viện.
”
Sam Sam nhìn cô choáng váng, dịu dàng giải thích một câu, bưng nước bên cạnh đỡ cô uống.
Nước ngọt ngào chậm rãi lăn xuống cuống họng khiến Thư Vãn từ từ khôi phục một tia sinh cơ! !
“Sam Sam! ! ”
“Hả?”
Sam Sam dịu dàng đáp một tiếng, vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi trên trán cô lên, khoác sau tai cô, nhẹ giọng hỏi: "Có phải đói bụng không?"
Thư Vãn có chút cố sức, lắc đầu, "Bác sĩ đã nói gì với cậu chưa?”
Tim cô suy kiệt, còn chưa nghĩ ra làm sao mở miệng với Sam Sam, đột nhiên ngã bệnh đưa tới bệnh viện, chỉ sợ Sam Sam đã biết hết.
“Bác sĩ không nói gì, thấy cậu sốt cao hôn mê liền truyền nước biển cho cậu, sau đó xét nghiệm máu, giờ này chắc có báo cáo rồi.
”
Sam Sam nói xong, đứng dậy muốn đi lấy báo cáo, "Bây giờ tớ sẽ đi lấy.
”
Thư Vãn vội vàng giữ chặt cô, "Sam Sam, tớ hơi đói, có thể giúp tớ đi mua chút đồ ăn được không! ”
Sam Sam gật đầu, "Vậy cậu chờ tớ một lát, tớ đi mua cháo cho cậu.
”
Nhìn cô xách túi rời đi, lúc này Thư Vãn mới cố gắng chống đỡ từng bước, đi tới trước máy in báo cáo lấy báo cáo ra.
Chức năng tim của cô không được đầy đủ, xét nghiệm máu có thể phát hiện suy tim.
Cô không muốn Sam Sam nhìn thấy, cô sợ cô ấy sẽ đau lòng, cũng sợ cô đối mặt với cái chết của mình.
Nếu Sam Sam biết cô sắp chết, khẳng định không chịu nổi đả kích này.
Thư Vãn xé nát báo cáo, ném vào sọt rác, như vậy Sam Sam sẽ không nhìn thấy.
Cô xoay người, muốn đẩy máy truyền nước