Sam Sam thấy cô khóa rương, vội vàng tiến lên ngăn cản nhưng lại bị cô đẩy ra.
Sam Sam bất đắc dĩ thở dài: "Vãn Vãn, sao cậu lại cố chấp như vậy?”
Thư Vãn khóa kỹ rương, xoay người tiến lên ôm cánh tay Sam Sam làm nũng.
“Từ nhỏ đều là cậu chiếu cố tớ, tớ lại chưa từng vì cậu làm chuyện gì, cậu xem như một phần tâm ý của đứa bạn nhỏ tuổi này đi.
”
Sam Sam vẫn không đồng ý, bình thường Vãn Vãn rất khó khăn, sao có thể nhận tiền của cô được.
Thư Vãn lại kiên trì muốn đưa cho cô, Sam Sam đành phải nhận thẻ ngân hàng trước.
Nghĩ chờ đến ngày mình xuất giá, lại đem thẻ ngân hàng để lại trong phòng Vãn Vãn.
Tiền mà Thư Vãn khổ sở kiếm được, cho dù có chuyện gì xảy ra cô cũng không thể lấy.
Sau khi thu dọn một ít đồ đạc, hai người nằm cùng nhau.
Giống như thời niên thiếu, vừa đắp mặt nạ vừa mặc sức tưởng tượng tương lai.
Sam Sam nói tới chuyện Thư Vãn kết hôn, nói chia tay với Quý Tư Hàn, loại đàn ông này thân phận quá cao, không có khả năng lấy người bình thường làm vợ, cô khuyên Thư Vãn tìm một thành phần tri thức xứng đôi, tương lai cũng sẽ không vì tiền mà rầu rĩ.
Còn nói căn hộ này chính là tài sản trước hôn nhân của hai người bọn họ, sau này thành lập gia đình, nếu ai sống không tốt thì dọn về.
Căn nhà này chính là hậu thuẫn của hai người, cũng là nơi hai người che gió che mưa, có phòng ở trước hôn nhân, hai người không có gì phải sợ.
Thư Vãn đồng ý, không dám để Sam Sam nhìn ra sự khác thường.
Cô ôm cánh tay Sam Sam, cảm thấy mình rất hạnh phúc.
Có một người bạn - người chị yêu thương cô như vậy, dù là ông trời muốn sớm lấy đi tính mạng của cô, cô cũng sẽ không tiếc nuối.
Cô giống như khi còn bé, ôm Sam Sam chìm vào giấc ngủ.
Đây là đêm ngủ yên tâm nhất mấy ngày nay, nhưng thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến ngày cưới của Sam Sam.
Thư Vãn có chút luyến tiếc nhìn Sam Sam rời đi, nhưng cô biết cuộc sống sau này của Sam Sam, không chỉ có cô, còn có gia đình của cô.
Cô cũng đem phần không nỡ