Cố Cảnh Thâm bưng cà phê lên thưởng thức một ngụm, vị ngọt đắng chát lan tràn trong miệng, khiến mặt mày anh ta cũng giương lên theo.
Anh ta uống từng ngụm từng ngụm nhỏ, cho đến khi người dẫn chương trình trên sân khấu, gọi tập đoàn Cố thị, anh ta mới không nỡ uống một hơi cạn sạch cà phê.
Thư Vãn thấy anh ta đưa cốc cà phê cho mình, không khỏi có chút lo lắng: "Anh xem xong tư liệu rồi?"
Thư Vãn có chút kinh ngạc, vừa rồi Cố Cảnh Thâm không có nghiêm túc xem qua tư liệu, sao anh ta lại dám đi lên như vậy?
Cố Cảnh Thâm chỉ chỉ đầu mình, hơi có chút tự tin nói: "Tôi xem một lần liền ghi ở đây, yên tâm đi.”
Thư Vãn nghe vậy, sắc mặt cứng đờ.
Đúng vậy, anh ta đã gặp qua là không quên được, sao có thể mất trí nhớ.
Một câu nói của anh ta đã làm tan biến thiện ý còn sót lại của Thư Vãn đối với anh.
Cố Cảnh Thâm, chẳng qua là đang giả bộ mà thôi.
Vừa rồi thiếu chút nữa cô xem anh ta trở thành Tống Tư Việt của trước kia.
Khuôn mặt cô cứng đờ, khiến Cố Cảnh Thâm hơi lo lắng: "Cô làm sao vậy?”
Thư Vãn chết lặng, lắc đầu: "Không sao, anh mau lên sân khấu đi.”
Cuộc đấu thầu kết thúc, có thể hai người sẽ không còn gặp mặt nữa.
Cố Cảnh Thâm lo lắng cho Thư Vãn, nhưng dưới sự thúc giục lần thứ hai của MC, vẫn lựa chọn lên sân khấu trước.
Cố Cảnh Thâm vừa đi, Thư Vãn cả người ngã xuống ghế, mặt không chút thay đổi nhìn anh ta lấp lánh trước sân khấu.
Quả nhiên là sinh viên tài cao chỉ xem một lần là nhớ còn mở rộng rất nhiều chỗ Tô phó tổng không đề cập tới.
Người đàn ông như vậy khó trách sẽ lựa chọn vứt bỏ cô, khoảng cách của bọn họ đã thật sự quá xa rồi.
Anh ta thi vào trường đại học tốt như vậy, mà cô chỉ đậu vào một trường bình thường, chỉ số thông minh của bọn họ căn bản không cùng một cấp độ.
Hôm nay bị đả kích, không chỉ thấy được bối cảnh thực lực hùng hậu của Quý thị, còn thấy rõ ràng sự khác biệt giữa mình và Tống Tư Việt.
Thư Vãn đang nghĩ, nếu có thể sống sót, cô nhất định sẽ thoát khỏi tất cả trói buộc, cố gắng đào tạo chuyên sâu, trở thành người lợi hại như bọn họ.
Đáng tiếc không có nếu như, cô không còn chống đỡ được bao lâu nữa, sau khi cô đi hết thảy sẽ trở thành cát bụi.
Cô một tay tựa vào tay vịn ghế ngồi,