Vân Hàn có chút khựng người, nhưng anh lại không trả lời được câu hỏi đó mà chỉ nói.
"Tôi sẽ giải thích sau!"
Ái Ly nhanh chóng được đưa vào bệnh viện, nhưng cô lúc này đã rơi vào trạng thái hôn mê, nằm nhoài trong vòng tay của Vân Hàn.
Anh bế cô từ ngoài cửa bệnh viện chạy vào đại sảnh, nhìn khắp mọi nơi để tìm sự giúp đỡ.
"Cứu người! Mau cứu người đi!"
Bác sĩ và y tá nhìn thấy cảnh tượng này thì vô cùng hoảng loạng, nhưng ngay sau đó đã liền giúp anh đưa cô vào phòng cấp cứu, còn bảo anh không được vào trong mà phải chờ ở bên ngoài.
Vân Hàn như rơi vào một khoảng không vô định, không còn trọng lực mà từ từ ngồi thừ xuống ghế.
Anh đưa bàn tay run rẩy của mình lên, nhìn những vết máu của cô dính trên lòng bàn tay, khó chịu mà siết chặt chúng lại.
Anh không nghĩ rằng mọi chuyện lại thành ra thế này, và chính anh lại là người đẩy Ái Ly vào nơi nguy hiểm.
Lãnh Trác chạy vào, chỉ thấy Vân Hàn đang ngồi thất thần ở bên ghế.
Anh vừa thấy anh ta thì liền đứng bật dậy, hỏi.
"Thế nào? Có bắt được không? Có bắt được nó không?"
"Hắn ta còn có đồng bọn, chạy được một đoạn thì phóng lên xe rồi.
Nhưng hình xăm trên tay...!rõ ràng là người của Báo Đốm."
Vân Hàn tức đến phát điên, bờ vai rộng lớn kia run rẩy vì giận.
Anh xông đến đập mạnh tay vào tường tận mấy cái, nghiến răng nghiến lợi.
"Lục Quy Báo! Thằng chó! Tao nhất định sẽ giết mày!"
Lần đầu tiên nhìn thấy Vân Hàn tức giận đến thế, Lãnh Trác đã hiểu ra được tầm quan trọng của Ái Ly chiếm vị trí như thế nào trong lòng anh.
Anh mặc kệ những kích động và cử động mạnh có thể làm vết thương lại chảy máu, chỉ muốn bảo toàn tính mạng của cô.
Đôi mắt của sói, nó đỏ ngầu lên vì những cảm xúc hỗn loạn trong lòng.
Anh nhìn về phía phòng cấp cứu, nơi mà Ái Ly cũng đã từng đứng bên ngoài này để đợi mình.
Sai rồi! Tôi thật sự sai rồi! Lẽ ra tôi không nên để em bị liên lụy, không nên để em bị lôi kéo vào những chuyện này.
Ngày trước còn mạnh miệng nói sẽ không để em thiệt thòi, vậy mà giờ chính tôi lại đẩy em vào chỗ chết.
Lãnh Vân Hàn! Mày bị điên rồi phải không? Mày đúng là điên rồi!
Bác sĩ bước ra, cũng may vết thương này không trúng vào chỗ hiểm, chỉ là do mất máu nên mới khiến Ái Ly ngất đi.
Lãnh Trác nhìn bóng lưng của Vân Hàn, rõ ràng như vừa trút bỏ được một tảng đá đè nặng trên vai xuống.
Cao My Tú cũng từ đâu nghe tin mà xuất hiện, cô ta đi đến bên cạnh Lãnh Trác, nhỏ giọng hỏi.
"Con nhỏ đó thế nào rồi?"
"Đã qua cơn nguy hiểm.
Nhưng tôi nghĩ, trước mắt sắp xảy ra một trận chiến tàn khốc rồi!"
Quả nhiên như anh ta dự đoán, Vân Hàn đứng nhìn Ái Ly được chuyển sang phòng bệnh, đứng đó một hồi rồi liền quay người lại bảo với anh ta, khuôn mặt đằng đằng sát khí.
"Lãnh Trác! Trông chừng cô ấy giúp tôi!"
Cao My Tú chạy theo anh một đoạn.
"Đợi đã! Anh