Ái Ly lườm anh.
"Anh nghĩ mình làm bằng sắt đá hay sao?"
Vân Hàn cười rồi bất ngờ khom người đến gần cô hơn, làm cô lo lắng cho vết thương trước ngực anh mà đưa tay ra.
Nào ngờ, bàn tay cô vừa chạm vào một chút thì anh đã giữ lấy nó rồi áp vào ngực trái của mình.
Cô khựng lại rồi nhìn anh ngây ngốc.
Trong bầu không khí yên tĩnh ấy, cô dường như cảm nhận được nhịp tim anh đang đập rất nhanh, khiến tim cô bất giác cũng đập nhanh theo.
Anh nắm chặt lấy bàn tay đang đặt trên ngực mình, nhẹ nhàng nói.
"Da thịt tôi thì có thể bằng sắt đá, nhưng trái tim bên trong lồng ngực này, đang đập nhịp nhàng từng giây từng phút, đều là vì em!"
Ái Ly đột nhiên thấy mềm lòng, những đầu ngón tay mân mê nơi mà trái tim đang đập ấy, có chút ngượng ngùng.
Từ khi biết Vân Hàn, biết được tính cách hay nóng giận của anh, đây là lần đầu tiên cô nghe được những lời dịu dàng lại có phần ngọt ngào này.
Nhưng cô thấy không quen, vì con người lạnh lùng kia phần nào đã nằm sâu trong tiềm thức kia rồi.
Đến khi Vân Hàn hôn lên môi cô, cô mới nhận ra con người này hình như hôn mình nhiều hơn lúc trước.
Nhưng thay vì sờ soạng và dùng những động tác thô bạo như trước, thì anh lại vuốt ve nhẹ nhàng.
Mình bị làm sao vậy? Ý thức chống cự của mình...!cứ như biến đi đâu mất vậy.
Lãnh Vân Hàn...!mỗi khi bàn tay anh ta chạm vào khuôn mặt mình, tóc, cổ, vai, mọi thứ mà anh ta chạm qua đều khiến mình thấy run lên đến lạ.
Rốt cuộc...!mình xem anh ta là gì? Tại sao cứ mãi không hiểu rõ bản thân mà cứ mập mờ như vậy chứ Lưu Ái Ly?
Tối đó.
Ái Ly loay hoay sắp xếp lại chỗ ngủ trong phòng mình.
Từ khi về đây, cũng may Vân Hàn không bắt cô ngủ chung với mình, khiến cô thấy đỡ lo lắng hơn.
Cô vừa nhón người lên định tắt đèn thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Đột nhiên rụt người lại ngồi trong chăn, cô có linh cảm rằng người ngoài kia là Vân Hàn.
Nhưng không mở cửa thì tiếng gõ ngày một dồn dập hơn khiến cô khó chịu.
Cửa vừa mở ra, quả nhiên là anh, còn có cả cái gối trên tay.
"Anh qua đây làm gì vậy?"
Cô vừa hỏi xong thì liền muốn đóng cửa lại, nhưng Vân Hàn đã nhanh hơn luồng một cánh tay vào trong rồi nhanh chóng được bước vào phòng.
Anh vừa bước vào đã liền ném chiếc gối kia lên giường rồi dắt tay cô đi đến đó.
"Buồn ngủ rồi! Ngủ thôi!"
Ái Ly hé môi, chưa nói được gì đã bị Vân Hàn kéo xuống giường rồi cuộn tròn cô ở trong lớp chăn bông.
Cô tức mình cọ quậy.
"Lãnh Vân Hàn! Anh quá đáng vừa thôi! Đây là phòng của tôi mà?"
Anh ôm chặt lấy cô, nhắm mắt tận hưởng rồi nói.
"Đâu ai bảo phòng em thì tôi không được vào đâu?"
"Anh..."
Ái Ly cọ quậy từ trong chăn bông, cô chui ra khỏi nó rồi đẩy anh ra mà ngồi bật dậy.
Thở một hơi như vừa lấy lại oxi đã mất, cô nhìn ai kia đang nằm đó hả dạ mà nổi cáu.
Trèo xuống giường, cô kéo theo chiếc chăn cùng với gối rồi đi đến chiếc ghế dài gần cửa sổ.
Vân