Tối đó.
Ái Ly không tài nào ngủ được mà cứ trằn trọc mãi.
Vân Hàn biết cô vẫn còn rất nhiều vướng mắc trong lòng, vậy nên không ép buộc cô ngủ cùng với mình mà sắp xếp cho cô ở phòng khác.
Cô ngồi dậy xỏ dép lê, đẩy cửa phòng ra ngoài rồi chậm rãi đi xuống lầu.
Có lẽ vì đang mang thai nên bao tử cô cứ cồn cào mãi, cô lại thấy đói bụng rồi.
Vừa đi xuống phòng khách định mở đèn, thì một bóng đen ngồi ngay ghế sô pha làm Ái Ly suýt chết đứng.
Cô giật mình một cái rồi lùi lại, tay đưa ra sau ấn nút mở đèn lên.
Thì ra người ngồi ở đó là Lãnh Trác, anh ta giống như đang đợi cô từ rất lâu vậy.
Ái Ly không có ý định hỏi han gì, cứ vậy mà đi lướt qua anh ta tiến về phía tủ lạnh, vừa chạm tay vào tay nắm cửa thì Lãnh Trác đã lên tiếng.
"Rốt cuộc cô muốn gì?"
Ái Ly khựng lại một hồi rồi quay lại nhìn anh ta.
"Là sao?"
Lãnh Trác chống hai tay lên đầu gối rồi đứng dậy, đối diện với cô là một bóng dang cao hơn một cái đầu.
Anh ta nhìn cô với ánh mắt chất vấn, hỏi.
"Đến bao giờ thì cô mới chịu buông tha cho anh tôi?"
Ái Ly nhìn anh ta bằng ánh mắt khó chịu.
Cô im lặng một lúc rồi mới nói.
"Câu này tôi nên hỏi anh ta mới phải."
"Lưu Ái Ly! Cô đừng lợi dụng chuyện cô đang mang thai để tiếp tục lừa gạt tình cảm của anh ấy.
Nói không chừng, cô vốn không hề có thai."
Câu nói này của anh ta khiến Ái Ly vô cùng kích động, đôi mắt cô hoe đỏ.
Cô siết chặt tay mình lại thành hình nắm đấm, dùng sức lực yếu đuối của một người phụ nữ bị thai nhi hành mà nói chuyện với anh ta.
"Hai người đang làm gì giờ này?"
Câu nói này của anh ta khiến Ái Ly vô cùng kích động, đôi mắt cô hoe đỏ.
Cô siết chặt tay mình lại thành hình nắm đấm, dùng sức lực yếu đuối của một người phụ nữ bị thai nhi hành mà nói chuyện với anh ta.
"Anh nghĩ tôi muốn thế này lắm sao? Anh nghĩ tôi muốn bị trói buộc như bây giờ sao? Tôi không có lí do gì để giải thích với anh cả.
Dù sao đứa trẻ này cũng không nên chào đời."
"Em nói cái gì vậy?"
Một giọng nói trầm thấp vang lên ở cầu thang, dù khuôn mặt rất lạnh lùng và bình tĩnh, nhưng ánh mắt kia lại giống như đang nung nóng một ngọn lửa.
Lãnh Vân Hàn đi về phía Ái Ly và Lãnh Trác đang đứng, nhìn cô rồi lại nhìn anh ta.
"Hai người đang làm gì giờ này?"
Cô không trả lời anh cũng không muốn nhìn mặt anh, cứ xem như mình không nghe thấy gì hết mà đi đến tủ lạnh.
Mặc dù bản thân bây giờ rất khó xử, những chuyện của quá khứ và hiện tại cứ làm cô mâu thuẫn không thôi.
Nhưng cô nhận ra, thai nhi trong bụng đang dần dần làm mình thay đổi bản tính, giống như biến thành trẻ con vậy.
Ái Ly thong thả mở tử ra, thấy một hộp nước ép trái cây vị đào thì liền cầm lấy nó rồi rót vào ly, uống một ngụm.
Bình thường cô không giỏi ăn chua, nhưng khi mang thai thì khẩu vị cũng dần đổi khác theo.
Lãnh Vân Hàn đứng đó nhìn, thấy cô như vậy cũng không muốn truy cứu nữa mà để mắt sang Lãnh Trác.
"Anh hi vọng em sẽ không nói những gì không nên nói với cô ấy."
Anh ta có vẻ bất mãn, liếc nhìn bóng lưng của Ái Ly một cái rồi nhìn Vân Hàn.
"Em cũng hi vọng anh không vì cô ta mà tự chuốc lấy tổn thương về mình."
Lãnh Trác nói xong liền đi lướt qua anh rồi lên lầu.
Vân Hàn đứng ở đó thở dài.
Anh nhận ra từ sau