Sáng hôm sau.
Ái Ly nằm nhoài trên giường không thể dậy nổi, vì hai chân cô giống như tách rời với cơ thể vậy.
Cô đảo mắt nhìn, đầu hơi đau nhức, cảm giác choáng váng này giống với say rượu cả đêm hơn là trải qua một giấc tình xuân.
Không thấy Vân Hàn đâu, cô ngồi dậy nhìn qua một lượt, nghe thấy tiếng anh ở bên ngoài cửa.
Vân Nhi hình như dậy sớm vì cả đêm khó ngủ, nó cứ khóc rồi hành anh suốt nên anh mới dậy sớm như vậy.
Anh bế con bé rất nhẹ nhàng, để đầu nó gác trên vai mình rồi xoa xoa vào lưng nó.
"Vân Nhi ngoan.
Đừng khóc đừng khóc.
Để mẹ ngủ thêm lát nữa nào."
Cô mở cửa ra rất khẽ, nhìn bóng lưng của anh cao lớn cùng cô con gái nhỏ, bỗng nhiên thấy sóng mũi hơi cay.
Trải qua bao nhiêu thăng trầm chỉ trong khoảng thời gian ngắn, đến cuối cùng người đàn ông này vẫn chọn cách ở bên cạnh cô.
Anh từ bỏ địa vị, từ bỏ cả cơ ngơi mà anh đã gầy dựng bao nhiêu lâu nay chỉ để trở thành người đàn ông của gia đình.
Cô đã từng nghĩ, liệu mình có thể yêu anh được bao lâu, được nhiều đến độ nào.
Nhưng bây giờ thì cô chắc chắn rằng, anh sẽ là người cuối cùng mà cô lựa chọn.
"Hàn."
Giọng cô nhẹ nhàng vang lên, làm anh loay hoay mãi vì bế Vân Nhi trên tay, một lúc sau mới quay lại được.
"Bé nhỏ? Em dậy rồi sao? Con khóc to quá không ngủ được à?"
Cô không nói lời nào mà cứ nhìn anh mãi như thế, con gái của họ lúc này cũng đã thôi khóc quấy, ngã đầu lên vai anh ngủ rất ngon.
Anh nhíu mày, không hiểu gì cho đến khi Ái Ly đưa hai tay ra rồi bước đến.
Khoảnh khắc trước khi cô nhào vào người, anh đã kịp nhìn thấy nước mắt trên mặt cô.
"Sao vậy? Sao lại mít ướt rồi?"
Tay còn lại của Vân Hàn dang rộng ra rồi ôm lấy cô, ôm thật chặt.
Anh có thể dùng vòng tay này để bao bọc cô, cưng chiều cô cả đời như thế cũng chẳng sao.
Cô vùi đầu vào ngực anh, khóc thút thít, cảm thấy chỉ cần có bao nhiêu khổ đau và những ấm ức, có bờ vai này, có vòng tay này thì đều sẽ qua hết.
Trải qua quá nhiều chuyện không may, cô mới hiểu được thì ra người đàn ông này bao dung đến thế.
Vân Hàn cười khổ, vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, ngực áo của anh bị vài giọt nước mắt thấm ướt.
Anh không biết tại sao cô lại khóc, nhưng như vậy thôi cũng đủ để anh thấy xót xa rồi.
Trước đây hay bây giờ, người ta đều chỉ thấy anh có vẻ ngoài lạnh lùng, thậm chí sự lạnh lùng ấy còn đi đến mức tàn nhẫn, xấu xa.
Nhưng họ lại không nhìn thấy cũng không thể hiểu rằng, anh là một người sống rất tình cảm, đặc biệt là trong một mối quan hệ lâu dài.
Từ khi Vân Hàn tuyên bố mình sẽ rút lui khỏi hắc đạo, không can thiệp hay quan tâm đến bất kì chuyện gì, mọi người đã tổ chức rất nhiều các cuộc họp.
Bọn họ muốn mong anh suy xét lại, vì một tổ chức lớn mạnh không thể nào không có người đứng đầu, một nước không thể nào mất vua.
Nhưng lời anh đã nói ra đương nhiên sẽ không rút lại, anh không thể nuốt lời với Ái Ly.
Anh vì cô mà đã làm quá nhiều thứ, như thế chỉ càng khiến cô thấy rằng trước đây mình quá nông nỗi và cố chấp.
Chuyện của người lớn khi xưa, làm sao lại để cho lớp trẻ phải gánh chịu.
Cho Vân Nhi ngủ xong, hai vai của Vân Hàn cũng đã mỏi nhừ và tê cứng.
Anh vận động một chút, nhìn quanh quẩn không thấy Ái Ly đâu mới nhíu mày một cái, lộ ra vẻ