Nhìn thấy Ái Ly liên tục đấm vào người mình, cả người Vân Hàn chỉ thấy chao đảo, đau đớn, xót xa.
Anh không hối hận vì đã gặp cô, không hối hận vì đã yêu cô, không hối hận vì từ bỏ tất cả, càng không hối hận về những chuyện mình sắp làm.
Đôi lông mày nhíu lại, nơi đáy mắt đen thẳm ấy hiện lên những bi thương khó nói thành lời.
Nhưng chỉ vài giây sau đó, khuôn mặt đau xót ấy lại biến thành lạnh lùng đến mức vô tình mà quát vào mặt cô.
"Cô gào khóc đủ chưa?"
Ái Ly giật mình ngước nhìn anh.
Chỉ thấy ánh mắt lạnh lùng này, hệt như lần đầu tiên cô bước chân vào Hàn gia, những ngày đầu bị anh ghét bỏ.
"Cô còn biết làm gì ngoài khóc lóc không hả? Cô làm việc gì cũng chẳng xong, bây giờ tôi có ra sao thì cô cũng mặc xác tôi.
Cô quan tâm làm gì?"
Cô bị những lời nói này làm cho ngơ ngẩn.
Đây có phải là Lãnh Vân Hàn không? Đây có phải là người đàn ông vì cô mà từ bỏ tất cả, sợ cô vất vả mà ngày nào cũng giành trông con không?
"Vân Hàn.
Anh..."
Ái Ly nói không nên lời, nước mắt lăn dài xuống gò má, động lại trên xương hàm của cô rồi hoà tan trong không khí.
Nhìn thấy nước mắt cô rơi, trái tim anh như bị muôn ngàn mũi dao xuyên thấu, anh quay lưng đi, nhắm chặt mắt rồi hít thở một hồi.
Anh không muốn liên lụy đến cô và con gái, không muốn con mình sau này sẽ bị ảnh hưởng.
Anh càng không muốn cô lãng phí thêm tuổi thanh xuân của mình vì anh.
Cả đêm qua không ngủ, Vân Hàn đã trăn trở rất nhiều thứ, về những việc mình đã làm, tốt xấu đều có, pháp luật sẽ tự nhận thức được mà đưa ra quyết định đúng đắn.
Anh đã cho Báo Đốm phải trả giá, thì bây giờ anh cũng phải trả giá vì những việc mình đã làm trong quá khứ.
Ái Ly nén xúc động vào lòng, chậm rãi bước đến rồi ôm lấy anh từ sau lưng.
Người anh hơi khựng lại, có lẽ đây sẽ là cái ôm cuối cùng mà anh được cảm nhận.
"Em xin anh.
Chuyện gì cũng có cách giải quyết kia mà? Anh thật sự phải chọn cách đó sao, thật sự muốn bỏ rơi em và Vân Nhi sao?"
Vân Hàn nhắm mắt, môi anh run lên nhưng không thể nói ra được những lời dịu dàng với cô như lúc trước.
"Cô nên nhớ một quy luật.
Nợ máu, thì phải trả bằng máu.
Phạm pháp, thì phải chịu sự trừng phạt."
Anh nói rồi gạt tay cô ra khỏi người mình, rời khỏi phòng làm việc.
Ái Ly như sụp đổ, chỉ sau một đêm mà tất cả mọi thứ đều đã đảo lộn và thay đổi.
Tình cảm này ngay từ đầu đã có quá nhiều sóng gió và trắc trở.
Cứ nghĩ khi cô và Vân Hàn có con rồi, mọi chuyện sẽ trở nên bình yên và tốt đẹp, không phải lo lắng về những chuyện đã qua.
Nhưng bây giờ, mọi thứ mà cô vẫn thường không dám nói đã xảy ra, còn xảy ra nhanh đến mức cô không thể chấp nhận.
Cả ngày rồi Vân Hàn và Ái Ly không nhìn mặt nhau, nhưng nhìn ai cũng thấy nặng nề và nhiều tâm trạng.
Sau khi cãi nhau với cô xong, ở nhà được một lúc thì anh cũng bỏ đi ra ngoài.
Anh không có ý định thay đổi về những dự định trong tương lai tới, vì ngay từ đầu anh đã quyết như vậy.
Một khi đã hạ quyết tâm, thì dù cho trước mặt anh, cô có rơi bao nhiêu giọt nước mắt đi nữa cũng bằng thừa.
Lúc quay về thì trời đã tối, trên người Vân Hàn có mùi rượu và mùi thuốc lá, quần áo có hơi xộc xệch.
Anh đi vào phòng khách, không thấy hai mẹ con Ái Ly đâu nên mới đi thẳng lên lầu.
Cô vừa dỗ con gái xong thì cũng ngủ quên mất, nằm sát mép giường