"Tiểu Tịnh! Tiểu Tịnh!" Đức Hải kéo kéo váy của Bạch Thi Tịnh.
Một bên váy đã bị cậu ta kéo lệch hẳn sang một bên, thấy vậy, cậu vỗ vào tay cậu ta, lừ mắt nói.
"Đừng có kéo! Tuột ra bây giờ."
"Nhìn kìa! Đó là gì vậy? Trông ngầu quá."
Bạch Thi Tịnh nhìn theo hướng tay của Đức Hải chỉ tới một khu quầy pha chế rượu, trong đó là một Bartender đang biểu diễn trước nhiều người quây quanh.
Biết Đức Hải chưa từng được thử thứ này một lần, Bạch Thi Tịnh kéo tai cậu ta sát lại để giải ngố cho cậu bạn của mình, thì thầm.
"Đấy là quầy pha chế rượu.
Trong khách sạn mày đang làm cũng có chỗ này mà?"
"Thế hả? Tao chưa đi qua khu đấy bao giờ nên cũng chẳng biết gì nhiều."
"Vậy có muốn thử không? Cứ đến đấy bảo mình là người được đi cùng khách VIP, người ta sẽ miễn phí toàn bộ dịch vụ cho mày."
"Ồ~! Đi chứ! Đi chứ!"
Đức Hải phấn khởi chạy đi, thấy chưa yên tâm lắm nên Bạch Thi Tịnh níu cậu ta lại nhắc nhở.
"Đừng có uống quá nhiều biết chưa? Chị Lý mà phát hiện thì tao cũng không nói đỡ hộ cho mày được đâu."
Cậu ta dơ tay ra dấu hiệu OK rồi vèo cái đi mất.
Đúng thật là...!Bạch Thi Tịnh thở dài.
Cái tính ham thú vui của cậu ta mãi vẫn chẳng chữa được.
Mong sau này chị Lý có thể chỉnh đốn lại tác phong cho cậu ta.
Vào đến một nơi mà mình chưa từng tới bao giờ lúc nào cũng cảm thấy lo lắng, may mà vẫn còn Hàn Tán Cẩm đi cùng cậu...
"Này, tiểu công chúa, cậu có hỏi tôi là làm thế nào để không bị phát hiện đúng không?" Hắn ta nháy nháy mắt với mấy cô nàng chân dài nhìn trúng được: "Cứ làm thế nào đó thật tự nhiên, đừng để người ta nhận ra mình là "dân mới" là được.
Thế nhé, tôi có việc bận rồi."
Chưa kịp để Bạch Thi Tịnh trả lời, hắn ta đã bay vút về phía một cô em xinh đẹp.
"Xin chào quý nàng xinh đẹp, anh là bạn của bạn của khách VIP, nếu được, em có thể ở lại đêm nay với anh không?" Nói thẳng ra là: "Nhà anh giàu."
Bạch Thi Tịnh: "..." Có lẽ cậu đã sai khi cho hai cái con người này đến đây.
Lúc hỏi lí do tại sao Hàn Tán Cẩm muốn đi theo, hắn ta có nói là đến để thám thính đối thủ cạnh tranh với hắn về mảng vũ trường, quán Bar các kiểu.
Nhưng bây giờ cậu mới biết lí do thật sự của hắn chính là được đi chơi chính đáng mà không bị Mạn Châu Sa Hoàng bắt bẻ.
Quả nhiên vẫn phải một thân cậu tự lo mọi chuyện mà.
Bạch Thi Tịnh bước đi lướt qua vũ trường để đến sảnh khách sạn bên trong.
Trên đường đi cậu còn phải cẩn thận để không bị người khác va vào vì không gian trong này khá tối, chỉ có những tia đèn leg đủ loại màu sắc sặc sỡ di chuyển khắp không gian.
Tiếng điệu nhạc vang lên xập xình kéo theo cả những cô cậu choai choai đứng