Lại Vi Vi chạy ra khỏi vũ trường, xô những người đang chắn trước mặt sang một bên để tách thành đường đi, vội vã bước vào một ngõ rẽ để xuyên vào phố lớn.
Bạch Thi Tịnh chạy theo cô ta, mới đầu khoảng cách giữa hai người rất lớn, nhưng vì sức chạy của một nam nhân vẫn hơn hẳn một đứa con gái mới lớn, chẳng mấy chốc đã suýt soát nắm được một bên góc váy của Lại Vi Vi.
Nhận ra mối nguy sắp bị cậu giữ lại, mà khi đường ra đường lớn vẫn còn quá dài, Lại Vi Vi cắn răng, chuyển hướng rẽ vào một cung đường khác, chạy vào mọt toà nhà bốn tầng đang xây dở.
Đây là một dự án khách sạn khác của Lại thị.
Cô ta quét thẻ để mở cổng rồi ẩn mình trong toà nhà hoang vắng vẫn còn nham nhở gạch vụn và các khối thép xi măng màu xám tro.
Bạch Thi Tịnh thở gấp dừng lại trước cổng vào, mồ hôi túa ra như mương như suối, tấm lưng lộ trần bóng nhoáng đẫm ướt.
Lại phải dùng thẻ à? Có lẽ là do tuyệt vọng quá nên Lại Vi Vi đã phải chạy vào trong này mà quên mất cậu có "cái đó".
Hai bên tay cậu lục lọi ở trong chiếc ví vẫn đang cầm chặt trong tay, đang càu nhàu khó chịu, lầm bầm tại sao mọi thứ lại có thể trở nên phiền phức như thế này bỗng dưng trở nên thẫn thờ.
Không...!Không có?
Bạch Thi Tịnh hoảng hốt mở hết các ngăn trong ví đến sờ soạn quanh khắp thân người nhưng mãi vẫn chẳng thấy thứ mà mình đang nghĩ đến.
Cậu làm rơi nó mất rồi...
Chiếc thẻ VIP cậu lỡ làm rơi mất rồi...
Đúng thống khổ.
Bạch Thi Tịnh ôm mặt, miệng lưỡi bỗng trở nên đắng chát lạ thường, muốn chửi tục.
Cậu ngóc đầu nhìn lên cánh cổng cao hơn hai mét trước mặt, rồi liếc về phía các cung đường và hộ dân ở xung quanh.
Có nên trèo lên không nhỉ? Bị người khác bắt gặp thì cậu không ngại cho lắm, nhưng có cảm ứng chống trộm lắp ở xung quanh lối vào thì có vẻ hợi đáng lo một chút.
Bạch Thi Tịnh mím môi, dựa lưng ở cổng lấy điện thoại định nhắn tin cho Mạn Châu Sa Hoàng, tính nói nếu có người báo cảnh sát khênh cậu lên phường vì thấy cậu trèo cổng, nhờ anh có thể nói đỡ cho cậu một chút.
"...!Khịt?"
Bỗng cậu khựng người lại, hai bên cánh mũi phập phồng cử động.
Trong không gian bỗng hăng lên một loại mùi rất khó ngửi, đó là mùi xăng dầu và mùi khét của đồ vật đang bị cháy.đọc những chương mới nhất tại noveltoon
Bạch Thi Tịnh ngoảnh đầu ra sau, nhìn lên một bờ tường của công trình đang dang dở bỗng bừng lên những sắc sáng phập phồng.
Như là...
Lửa.
"Cái...!"
Cậu nghiến răng, trong lòng bỗng dâng lên sự sợ hãi chen lên với cả nỗi kinh hoàng.
Chẳng mấy chốc, ngọn lửa đã hung hãn bao quanh cả toà khách sạn như muốn nhấn chìm nó trong biển lửa địa ngục.
Đúng lúc này, Đức Hải và Hàn Tán Cẩm cũng đã chạy tới, không khỏi biểu lộ cảm giác ái ngại.
"Ngọn lửa đã lan ra cả toà nhà ấy rồi! Phải