"Mắt của anh… có màu đỏ kìa."
Một câu nói thoảng thốt mà Bạch Thường Hi phát ra.
Màu mắt đỏ không phải trên thế giới chưa từng có, nhưng khi nó đột ngột xuất hiện vào lúc này khiến cho cô bé phải sợ hãi.
Ánh nắng đỏ của buổi chiều tà phủ trên thảm cỏ úa màu như lòng người trầm lặng.
Một cảnh tượng mang đến cho người ta một cảm giác u uất, đau xót đến xé lòng, ẩn chứa một sự trống rỗng và vô cảm hiện hữu trong màu mắt đỏ của Bạch Thi Tịnh.
Bạch Thường Hi còn muốn nói gì đó, nhưng mẹ và những người lớn khác đã gỡ tay cô bé ra khỏi áo cậu, tức tốc chở cô đến bệnh viện.
Cô ngoảnh đầu ra sau, cảnh tượng cuối cùng mà cô nhìn thấy trước khi xoay đầu lại chính là bóng lưng nặng nề của Bạch Thi Tịnh.
Trong vô thức, Bạch Thường Hi siết chặt lấy tay mẹ.
Cô là người bị thương, nhưng có cảm giác Bạch Thi Tịnh mới là người đau hơn.
Đáng ra trong cái độ tuổi thanh thiếu niên non nớt ấy, không nên mang một loại dáng vẻ như thế.
"…" Bạch Thi Tịnh không nhúc nhích chân tay, ánh mắt hằn học nhìn người hàng xóm và con chónaays ra về.
Cậu mở miệng mấp máy cái gì đó, đôi mắt sâu thẳm, vô định đến lạnh lùng.
Bạch Thi Tịnh bỏ về không chơi nữa, cậu vào hẳn trong nhà, lên phòng nằm ngủ.
Tối đó mẹ không về, chắc là đã ở lại để trông nom cho Bạch Thường Hi.
Cậu hiện tại cũng chưa muốn mẹ về sớm, đúng 7 giờ tối cậu thức dậy, lững thững bước ra khỏi nhà, đi đến hàng rào của nhà hàng xóm có con chó nọ.
Hai tay cậu nắm lấy hàng song sắt của hàng rào, ẩn mình lặng lẽ trong một góc khuất, mặt đăm đăm nhìn người hàng xóm mang thức ăn ra cho chó.
"Ngoan nào, cưng nhớ ăn nhiều chóng lớn nhé."
Người hàng xóm vuốt ve, cưng nịnh con chó với thân hình to lớn, đồ sộ đặc chủng của loài chó ngao, hoàn toàn không hề nhận ra rằng cậu vẫn đang nhìn chằm chằm vào bà ta mà bỏ đi bước vào nhà.
"Này! Chó! Lại đây!" Bạch Thi tịnh khều khều con chó lại.
Con chó thấy cậu là người quen nên không sủa, nó dừng ăn mà chạy đến hướng cậu.
Cậu xoa đầu con chó ấy, mở miệng ra lệnh cho nó, vừa lấy tay banh miệng nó ra.
"Mở miệng."
Con chó sủa lên một tiếng, định mở hàm chộp lấy tay cậu thì Bạch Thi Tịnh đã dùng lực vặn lấy miệng nó, ép nó há ra.
Con chó đau đớn kêu lên thảm thiết, nhưng tiếng mới thoát ra khỏi cổ họng được một nửa thì Nạch Thi Tịnh đã lấy một chiếc kim khâu quần áo, xiên thẳng xuống thanh quản của nó.
Một hành động dứt khoát đến vô tình.
Tràng tiếng tru thất thanh của con chó vang lên, người hàng xóm trong nhà nghe thấy liền giật mình hớt hải chạy ra ngoài.
"Cái… cái gì thế này?! Chó, con chó của tôi!!!"
Cả gia đình bà ta vội vã hướng mặt về phía con chó, kinh hoàng nhìn một con vật với thân hình to lớn đang quằn quại trong đau đớn, ở mép miệng không ngừng nhả ra máu tươi, chân tay loạn xạ cào trên đất.
Những người nhà