"Hô." Bạch Thi Tịnh vuốt ngược tóc mái của mình lên, để lộ ra một vầng trán trắng thanh tao: "Cô thử nói xem chuyện chính cô sẽ nói khiến tôi quan tâm độ bao nhiêu phần trăm?"
"Một trăm phần trăm."
Lộ Tử Yên nhấp thêm một ngụm cà phê, lia ánh mắt sắc bén về phía Bạch Thi Tịnh.
Thấy cậu nghiêng nghiêng đầu nhìn mình, cô ta không khỏi phì cười thành tiếng.
Tiếng nói rất thanh ngọt và uyển chuyển nhưng Bạch Thi Tịnh lại chán ghét nó đến vô độ.
"Bây giờ cậu đã để tâm hơn tới tôi lời nói của tôi chưa?" Lộ Tử Yên nheo mắt lại.
"Cô giỏi đấy."
"Cảm ơn vì lời khen."
Cô ta cười cười, làm ra động tác mời cậu ngồi xuống lại bên cạnh bàn cà phê.
Bạch Thi Tịnh thật sự đã kéo ghế ra, đối diện với Lộ Tử Yên.
Dù cho hành động của cậu mang vẻ bất đắc dĩ, nhưng trong tâm trí cậu thì đang tự vẽ ra những khả năng và tình huống sắp tới.
Để xem Lộ Tử Yên sẽ mang đến cho cậu những gì.
Trong khi đang chú ý tới nhất cử hành động của cô ta, đột nhiên Lộ Tử Yên rướn người tới khiến cho Bạch Thi Tịnh phải giật mình.
Cô lấy hai tay chống cằm, mắt đối mắt, giữa vô vàn những biểu cảm sắc thái mà con người từng ghi nhận thì Bạch Thi Tịnh nhận thấy ở nét mặt của Lộ Tử Yên hiện lên một vẻ u mê.
"Tôi nói nhé, Bạch Thi Tịnh." Bờ môi mọng đỏ phát ra những lời nói yêu kiều.
"Tôi thích cậu lắm đấy."
Bạch Thi Tịnh chau mày lại: "Hả? Cái gì cơ?"
Lộ Tử Yên nói bằng giọng lửng lơ: "Nói lại này.
Tôi thích cậu."
Thích? Thích cái gì? Thích cái khỉ khô nhà cô ấy.
Thấy nét mặt của cậu méo mó vì sửng sốt xen lẫn với khó hiểu, Lộ Tử Yên chỉ hững hờ uống cà phê, tầm mắt của cô dừng lại ở trên đĩa bánh phô mai.
"Tôi đùa thôi.
Cậu đừng ngạc nhiên quá.
Chưa từng có ai nhìn tôi bằng ánh mắt chán ghét ấy ngoài cậu cả."
Bạch Thi Tịnh khôi phục lại trạng thái khuôn mặt ban đầu, hàng lông mi cánh bướm khép hờ chỉ còn một nửa nhìn đăm đăm và Lộ Tử Yên.
Tại sao cậu lại cảm thấy cô ta… đang buồn nhỉ?
Đầu óc thì nghĩ như vậy, nhưng cảm xúc trên cơ mặt của cậu chẳng hiện lên bất cứ sắc thái nào.
Động lòng chẳng có.
Tin cũng chẳng có.
Chỉ là một sự vô cảm lạnh nhạt.
"Hình như… còn cả Mạn Châu Sa Hoàng nữa?"
Một câu nói mang theo ý đùa cợt của cậu nhưng vô tình đâm trúng phải tim đen của Lộ Tử Yên.
Nụ cười trên môi cô ta hơi cứng lại, ánh mắt cũng rũ xuống, khuôn mặt ngọc từ từ ngẩng lên nhìn cậu.
Bây giờ, Lộ Tử Yên đang thực sự nghiêm túc.
Lấy tay vuốt những sợi tóc quá phận đang cản đi sắc đẹp toát ra từ gương mặt ra sau mang tai, hai tay đặt lên đầu gối của hai chân đang vắt chéo lên nhau.
"Cảm ơn vì đã nhắc nhở." Lộ Tử Yên nhìn cậu bằng một ánh mắt sâu không thấy đáy.
"Muốn cảm ơn tôi thì cho tôi về đi?" Bạch Thi Tịnh dường như không bị khí thế đáng sợ của cô ta tác động, rất bình thản mà nói.
Nghe thấy câu hỏi ấy của cậu, cô ta chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.
"Chưa thể."
"Tại sao lại chưa?" Bạch Thi Tịnh nhún vai khó hiểu, chỉ thấy Lộ Tử Yên dùng thìa khuấy lại một chút cà phê còn trong tách.
"Tôi muốn có một cuộc giao dịch."
"Giữa tôi và cô?"
"Đúng vậy."
Lộ Tử Yên gật đầu, hai tay chắp lại để trên bàn.
"Tôi muốn cậu giúp tôi được gặp lại Mạn Châu Sa Hoàng.
Tất nhiên đổi lại tôi sẽ đưa cho cậu một khoản xứng