Sau khi nói xong, Mạn Châu Sa Hoàng dập luôn máy không cho Bạch Thi Tịnh có cơ hội định nói gì.
Cậu đơ cả người, bấm gọi lại cho anh nhưng không được, nhắn tin cho anh thì bây giờ đến lượt anh chặn cậu.
Bạch Thi Tịnh: "…" Rõ ràng tôi mới là người nên giận cơ mà?
Cả tối đó, cậu nằm không yên thân được, đầu não suy nghĩ không ngừng nghỉ.
Bây giờ cậu đúng chuẩn là người có tiền, nhưng đây là số tiền trả tiếp đến để cậu bán thân.
Bạch Thi Tịnh rất muốn trả lại số tiền đó cho Mạn Châu Sa Hoàng, khổ nỗi cậu không biết số tài khoản của anh.
Hiện tại trong tài khoản của cậu đang có gần 14 tỉ đồng, số tiền mà cậu có làm việc quần quật không ngừng nghỉ chưa chắc đã có được, nhưng nó cũng chỉ là những con số đối với anh.
Thực sự… cậu biết sợ thật rồi.
Con người anh ta vừa hiểm vừa thâm, thêm tí quyền lực nữa là nổ bay cả người.
Có tiền rồi mà còn nằm trằn trọc hơn cả khi không có tiền.
Nực cười vãi…
…
Mạn Châu Sa Hoàng lúc này mới bình tĩnh hơn một chút.
Anh nhìn lại chiến tích chặn số liên lạc của cậu, trong lòng không khỏi cảm thấy… muốn khóc.
Yêu người ta xong đè người ta xong giận người ta, và giờ đây là chặn số điện thoại.
Thật con mẹ nó hảo yêu!
Rồi làm sao đây? Lúc gặp lại nên nói gì bây giờ?
Anh quá nóng vội rồi.
Không những thế, anh…
Còn ép cậu 5 tháng sau phải bán thân cho mình.
Không, không đến nỗi bán thân nhưng cơ mà… giống thật.
Cậu sẽ nghĩ gì về anh đây? Là một kẻ hám làm t*nh ư? Hay là một tên thích cưỡng bức người quá đáng? Hay là một tên biến thái?
Nhất định về phải xin lỗi cậu mới được, nghĩ đến cái cảnh tượng cậu sẽ nhìn anh bằng cái ánh mắt kì thị mà Mạn Châu Sa Hoàng cắn chăn khóc cả đêm.1
Ba tuần trôi qua, những người nhân viên và giám đốc chi nhánh của tập đoàn Mạn thị thành phố Z phải liên tục tăng ca, làm việc với công suất rất lớn và lượng văn kiện dồi dào mà bọn họ không hiểu vì sao.
Mạn Châu Sa Hoàng vẫn liên tục càu nhàu họ đến một chút công việc cũng không thể làm cho xong.
Giám đốc chi nhánh bị anh nhắc nhở vô lí cũng không dám phản kháng, chỉ biết ngậm ngùi khóc trong lòng.
Ông vừa sợ vừa nể anh.
Thực ra Mạn Châu Sa Hoàng công việc còn nhiều gấp đôi bọn họ, nhưng do tần suất làm việc của anh quá lớn nên chẳng mấy chốc, lượng công việc cứ thế vơi dần.
Nói thẳng là một mình Mạn Châu Sa Hoàng có thể cân cả ban quản lí bọn ông.
Lượng công việc gần như đã xong, số vụn vặt còn lại anh giao hết cho cấp dưới, vội vã đặt một vé máy bay trở về thành phố L.
Ba tuần trôi qua như ba thế kỉ dài dằng dặc vậy.
Mạn Châu Sa Hoàng lo lắng đến đầu óc bị lu mờ, chỉ nghĩ được đến cậu.
"Hibicus, hãy chuẩn bị xe đón ra sân bay, 12 tiếng nữa tôi sẽ tới nơi."
Hibicus lúc nãy đang thay anh tiếp quản ở tập đoàn chính của Mạn thị, nghe anh gọi điện về thì đơ