Hàn Tán Cẩm cười rộ lên, miệng nhe răng làm hở ra hai chiếc răng nanh.
"Hí hí.
Còn nhớ là tốt."
Xong anh quay ra nhìn về phía Bạch Thi Tịnh đang được Mạn Châu Sa Hoàng bế bồng bảo vệ trên tay.
"Ồ! Lâu ngày không gặp mà cậu đã có một tiểu công chúa rồi.
Mắt thẩm mĩ cũng chuẩn quá, chọn được một người xinh đẹp đến như vậy, là người đẹp nhất từ trước nay tôi từng thấy."
"Tiểu công chúa?" Bạch Thi Tịnh ngơ ngác nhìn hắn.
Người có tên là Hàn Tán Cẩm này là một người rất không tầm thường, ngoại hình không thua kém Mạn Châu Sa Hoàng là bao, dù cho cái kiểu ăn mặc của hắn ta như đang chuẩn bị đi tắm biển nhưng sức ép đặc trưng của những người cao quý tản ra là không thiếu.
Hàn Tán Cẩm đưa tay gãi gãi mái tóc xoăn đen của mình, lại chìa tay ra trước mặt cậu.
"Bắt tay làm bạn cái nào~"
Bạch Thi Tịnh không biết nên nói gì, nhìn lòng bàn tay của hắn ta rồi lại nhìn lên cái bản mặt nhả nhớt của hắn ta, ngần ngại không biết có nên bắt tay hay không.
Mạn Châu Sa Hoàng nãy giờ im lặng chịu đựng Hàn Tán Cẩm, cuối cùng vì không chịu được nữa liền lấy tay vả bàn tay của hắn sang một bên.
"Lắm mồm."
Hàn Tán Cẩm kêu lên ôi ối, nước mắt diêm dúa chửi anh.
"Đù má! Tôi chỉ muốn làm quen với tiểu công chúa thôi mà! Cái đồ lạnh nhạt thờ ơ! Hứ!… A! Đi đâu thế?"
"Đi về." Mạn Châu Sa Hoàng để kệ cho Hàn Tán Cẩm há hốc miệng, ôm mu bàn tay rát bỏng mà than vãn.
Với cái kiểu ồn ào này của hắn ta, Mạn Châu Sa Hoàng đã quá quen rồi.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Mạn Châu Sa Hoàng lên tiếp quản Mạn thị thay cho bố mình.
Vô tình một lần đi công tác, có dạo qua một con hẻm nhỏ.
Lúc đấy anh đi một mình, bắt gặp một nhóm người tay cầm gậy, dao đang chĩa thẳng về hướng của một thanh niên ở giữa.
Người đó là Hàn Tán Cẩm, trông kiểu gì cũng trẻ tầm tuổi của anh.
Một người trung niên trong nhóm bỗng hét lên, hình như là thủ lĩnh.
"Hàn Tán Cẩm!!! Mày dám chơi xấu, bỏ thuốc xổ vào đồ ăn của tao! Thù này tao nhất định phải trả cho bằng hết!"
Hàn Tán Cẩm chỉ đáp lại bằng một cái nhún vai hững hờ, còn đưa tay ngoáy ngoáy mũi tỏ vẻ không quan tâm nhiều.
"Ông có bằng chứng gì mà bảo tôi bỏ thuốc ông?"
"Chính là cái bản mặt của mày đã nói lên tất cả rồi đó!" Tên ấy tức tối chỉ về phía Hàn Tán Cẩm: "Xông lên!"
Hắn ta vẫn như cũ đứng thờ ơ, khi thấy lũ chúng nó ào lên, khuôn mặt bỗng đanh lại nham hiểm, nụ cười cũng quỷ dị đi mấy phần.
Việc nói lấy lòng người khác thì hắn ta không thích, nhưng nói đến đánh nhau thì đó lại là một chuyện khác.
Người ta mà muốn hắn nói chuyện đàng hoàng thì chưa chắc có thể, nhưng bảo hắn ta đấu đá, thì có là 20 tên cầm gậy đồng loạt