Anh suýt nữa thì làm rơi luôn cả cốc nước, nghi ngờ có phải là do hôm qua ngủ không đủ giấc nên mới sinh ra ảo giác hay không.
Mạn Trạch Lăng đặt tờ báo trong một thùng giấy được người hầu mang đi, chân bước ra khỏi cửa nhà, hướng đến một con xe thương vụ màu đen đỗ trong sân mà ngoắc ngoắc tay với Mạn Châu Sa Hoàng.
"Vốn đi tao đã cho gọi mày dậy từ lúc 4 giờ sáng, nhưng vì mày ngủ ngon quá sau khi cuốc bộ trong rừng vào đêm khuya nên không nỡ gọi dậy."
Trong vô thức, hai tay siết chặt lại với nhau, anh nghiến răng.
Vậy là ông ta biết!
Thấy anh lầm lì không đứng dậy, Mạn Trạch Lăng thở dài, dùng con mắt nhàn nhạt nhìn anh.
"Cậu bé ngày hôm qua đã đỡ mày về…"
"!!!" Mạn Châu Sa Hoàng như chết lặng tại chỗ.
"Mày biết mà.
Tao có thể lần ra được địa chỉ và thông tin của cậu bé ấy.
Điều này không khó.
Nó trông rất xinh đẹp, nếu tao làm gì nó, mày có thể ngăn tao được không?"
Anh biết.
Ông ta là một con quỷ vô tình.
"Làm gì" ở đây với ông ta có thể là những trò rất đê tiện.
Còn anh chỉ là một đứa trẻ, đối với một kẻ vừa có quyền lẫn tài chính, anh liệu có thể làm gì đây?
Anh không thể để cậu ấy gặp nguy hiểm chỉ vì mình được.
Mạn Châu Sa Hoàng lặng lẽ đứng lên, anh mím môi bước từng bước lên trên xe, những bước chân hàng ngày nay lại có cảm giác rất nặng nề.
Anh ngồi lên xe, bên cạnh Mạn Trạch Lăng, tài xế gật đâu rồi khởi động động cơ, phóng xe ra khỏi rừng hướng lên trung tâm thành phố L.
Mạn Châu Sa Hoàng dựa vào cửa kính xe, nhìn cảnh vật vùn vụt chạy qua trước mắt lại cảm thấy trong tâm trạng rất phức tạp.
Anh chỉ mới biết cậu có 2 ngày thôi mà?
Mọi thứ xảy ra quá nhanh chóng.
Đến chính anh còn phải ngỡ ngàng.
Mối tình đầu của anh chỉ dừng lại trong sự dở dang như thế sao?
Hai năm sau, dường như cuộc sống của anh đã hoàn toàn quên lãng sự tồn tại của căn biệt thự ven rừng khi đó.
Anh đang phải chuẩn bị cho năm học cấp 3 sắp tới của mình.
Mạn Châu Sa Hoàng nhảy lên một lớp, đáng ra anh phải học lớp 9, nhưng vì thành tích quá xuất sắc nên đã học luôn lên lớp 10.
Học cấp 3 đói với anh chỉ là một hình thức, thực ra anh đã có thể lên luôn đại học nhưng phải có học bạ.
Trường cao trung sắp tới anh sẽ gắn bó trong ba năm là một trường chuyên dành cho những con cái của những gia đình thượng lưu, điểm thi đầu vào rất cao.
Giả sử như điểm tuyệt đối là 50, thì đạt 47 điểm may ra còn đỗ.
Nhiều lần các học sinh phải khóc thét vì đề thi quá khó mà yêu cầu lại quá cao.
Nhưng cũng có số người cho rằng như vậy là xứng đáng vì đây là một ngôi trường luôn sản sinh ra những con người tinh anh sau này.
Lúc đó anh không nhớ lắm về năm học của mình, chỉ màng màng nhớ là anh đạt điểm tuyệt đối, rồi vào lớp tốt nhất, thế thôi.
Nói đúng hơn là, anh không quan tâm nhiều.
Tập trung học hành, lên làm đại biểu ưu tú của học sinh khoá anh theo, và nhận thư tình của mọi người.
Cả nữ cả nam đều có hết nha.
Đương nhiêu đều bị Mạn Châu Sa Hoàng cự tuyệt.
Trong hai năm này thể