"Không cho em biết."
"Hả?! Tại sao không?!"
Thấy Mạn Châu Sa Hoàng đã rửa bát xong tính chuồn đi mất, Bạch Thi Tịnh nhanh như cắt vọt dậy nhảy đến ôm ngang eo anh.
"Chạy đi đâu hả? Anh còn dám chạy đi đâu? Nổ số tài khoản mau lên!"
"Anh… anh…" Vì đang gấp nên Mạn Châu Sa Hoàng bịa đại một lí do: "Ha ha.
Có nhiều số tài khoản quá nên anh quên mất mình chuyển cho em bằng cái nào rồi."
"…" Tôi xin tặng anh một nghìn cái lạy.
Trời ạ.
Bây giờ Bạch Thi Tịnh mới để ý, tên này từ lúc nào đã bắt đầu xưng hô "anh - em" với cậu rồi.
Dù có là bám riết hay đe dọa cỡ nào, Mạn Châu Sa Hoàng cũng nhất định không chịu nhận lại số tiền đã gửi.
Mạn Châu Sa Hoàng cảm thấy cậu thật đặc biệt khi người ta cầu còn chẳng được mà cậu lại muốn trả về.
Còn đối với Bạch Thi Tịnh, năm tháng bán thân khác éo nào năm tháng làm trai hoa?
Cáu quá, Bạch Thi Tịnh thẳng tay vỗ vào mông tên ấy một phát, kêu lên một tiếng bép rất vui tai.1
"…" Mạn Châu Sa Hoàng há miệng nhìn cậu, cơ hàm không khép lại được như sắp rụng cả ra ngoài.
Một giây bồng bột, sau đó là một chút vui vui thoáng qua trong lòng của Bạch Thi Tịnh.
Nhưng ngay sau đó nữa, là cả một bầu trời hối hận bao phải lấy tâm trí của cậu khi Mạn Châu Sa Hoàng xám mặt lại.
"Ồ, trông em vui nhỉ?"
Thôi rồi thôi rồi thôi rồi thôi rồi! Lỡ gây họa rồi!
Mạn Châu Sa Hoàng tiến tới gần cậu, Bạch Thi Tịnh sợ hãi muốn lùi ra sau, nhưng chân bị vấp vào ghế ngồi, thân người mất thăng bằng mà đổ lưng xuống bàn ăn.
Cậu định lật người đứng dậy lại bị Mạn Châu Sa Hoàng ấn vai định vị trên mặt bàn.
Bạch Thi Tịnh biết mình không thoát được nhưng chân tay vẫn muốn giãy đạp, vẫn là bị anh một đường khoá chặt.
Mạn Châu Sa Hoàng ghé đầu xuống sát vành tai đang ửng đỏ của cậu, lời nói ra có phần đe dọa, lại có phần dỗ dành như trông nom em bé.
"Đừng bao giờ nghĩ đến chuyện anh cho em trả lại tiền.
Thứ nhất là em bán thân cho anh.
Thứ hai là nhân việc dọn dẹp cho căn hộ này hàng ngày.
Em chọn cái nào?"
Bạch Thi Tịnh mím môi, một con lười từ trong trứng nước sẽ chọn vế nào đây?.
Tiên Hiệp Hay
"… Bán."
"Chốt đơn."
Lời vừa mới dứt, lập tức Mạn Châu Sa Hoàng lột chiếc áo mà Bạch Thi Tịnh đang mặc ném sang một bên khác, cầm lấy hai bắp đùi cậu tẽ ra thành hình chữ M.
Một hương sắc ngào ngạt nảy nở ngay trước