Bạch Thi Tịnh ho lên sặc sụa, phải bám tạm vào tường mới có thể giữ nổi thăng bằng.
“Mẹ… khụ khụ! Mẹ à, con mẹ không có chuyện ấy đâu.
Bọn con chỉ là bạn bè thôi.
Khụ khụ!”
Liễu Huệ Di bên ngoài thì gật đầu coi như tạm hiểu, nhưng bên trong thì đang thầm nghĩ: Lũ trẻ ngày nay chẳng biết cái gì là thật lòng cả.
Thấy Bạch Thi Tịnh xắn tay áo lên định vào bếp, Liễu Huệ Di đã đá cậu ra luôn bên ngoài, nói rằng nếu không muốn nổ nhà thì ngoan ngoãn ra bên ngoài xem ti vi.
Bạch Thi Tịnh cảm thấy thật không công bằng.
Cậu nấu ăn thì dở tệ thật đấy, nhưng đâu đến nỗi nổ nhà được?
”Chẹp chẹp! Đàn ông mà không biết nấu ăn thì đến nữa lấy vợ kiểu gì?”
Bạch Thường Hi cười ha hả, cướp lấy điều khiển trên tay của Bạch Thi Tịnh mở phim tình cảm Hàn Quốc ra xem.
”À không.
Đấy chỉ là ước mơ hồi tiểu học của anh thôi.
Cái gì mà lớn lên sẽ lấy vợ chân dài mông bự, thế mà bây giờ mang hẳn về cho mẹ một anh người yêu cao 1m90.”
"Mày im đi." Bạch Thi Tịnh hừ một tiếng, giật lại cái điều khiển ti vi từ tay cô mở lại kênh bóng đá.
"Rén sao chị? Bộ em nói sai sao?" Bạch Thường Hi chọt chọt vào đầu cậu, nét hồn nhiên phóng khoáng của một cô gái trẻ mới học cấp 3 không thể bù lại