Tổng giám đốc của tập đoàn Mạn thị - Mạn Châu Sa Hoàng, hay còn biết đến với biệt danh "Người thống lĩnh thành phố L", là một người nổi tiếng được thượng đế ưu ái, việc anh có thể gây dựng lên một Mạn thị non trẻ trở nên lớn mạnh như hiện nay luôn khiến cho những nhà tài phiệt khác phải nể phục.
Nhưng những tin đồn rằng anh là một kẻ lạnh lùng, tàn nhẫn, có thể thẳng tay giết những người nào giám mạo phạm đến anh thật làm cho những ai đang nung nấu ý định tiếp xúc gần với anh đều phải dè chừng.
Và, họ nghĩ rằng được một kẻ như vậy sủng nịnh chắc chắn sẽ có rất nhiều quyền lực trong tay.
Dù chỉ là một người tình nhân bé nhỏ, cũng có thể ngang bằng được với một người vợ chính thức.
Chính vì thế họ mới sợ hãi Bạch Thi Tịnh, lại có những thành phần khinh thường cậu, nói cậu chỉ là một người nhân viên bé nhỏ của một công ti không quá tiếng tăm, vậy mà có thể câu dẫn được một người có sức ảnh hưởng lớn đến xã hội như vậy, hẳn là một kẻ mưu đồ không mọi thủ đoạn để được leo lên giường với Mạn tổng.
Những kẻ mà hay bới móc cậu trước nay tự nhiên mà có thêm cái để tranh cãi.
"Một người nhân viên thấp hèn nhờ bày mưu tính kế nên mới được ông lớn cưng sủng, thật chẳng ra gì."
"Ầy, mấy tin đồn đó đã có từ lâu rồi.
Bây giờ nhắc lại còn hot hơn nữa."
"Mới đầu nhìn tao đã thấy ghét rồi.
Bản mặt thì câng câng mà thái độ thì chảnh chọe."
"Ôi trời, bà ghen bởi vì mặt nó đẹp hơn bà phải không? Mặt đấy thì ghen làm gì? Là mặt trai bao đấy."
Bạch Thi Tịnh bị cô lập bởi đám người đó, thật cảm thấy hình như cậu có đi nhầm vào vùng bị ma ám hay không, bị quỷ nguyền hay không mà bọn họ xem cậu như tà ác mà tránh né.
Rảnh rỗi, tinh ma, độc mồm, vô duyên, những từ này cậu xin dành tặng cho lũ người bà tám ở công ti.
Phải vòng ra tận sân sau của toà nhà, nơi mà bình thường không có mấy ai hay đến thì cậu mới dám mở điện thoại ra gọi điện cho Mạn Châu Sa Hoàng.
Nếu chúng mà biết cậu gọi cho anh, thể nào cũng sẽ xuất hiện thêm một đề tài mới để sôi nổi bàn luận.
Tiếng nhạc chờ vang lên kèm theo nó là sự sốt ruột của Bạch Thi Tịnh, nhưng mãi vẫn chưa có ai bắt máy.
Gọi lần thứ nhất không được, cậu gọi tiếp lần thứ hai, rồi lần thứ ba.
Cậu bây giờ đang rất mất kiên nhẫn, tự nhủ nếu lần này anh ta không bắt máy, Bạch Thi Tịnh sẽ đến hẳn Mạn thị để lôi anh ta đi.
Tút tút… Cạch! - Mãi mới có thông báo kết nối được với số điện thoại của anh.
"Thi Tịnh à…" Giọng của Mạn Châu Sa Hoàng nghe có vẻ ngần ngại.
"Vâng, tôi đây! Tin lan truyền về chúng ta anh đã biết chưa?"
"Anh có biết."
"…" Bạch Thi Tịnh lấy tay đỡ trán.
Cái quỷ gì vậy? Bình thường thì câu trả lời của anh ta phải là: "Anh đang cho người gỡ xuống" chứ?!
Từ tức giận, Bạch Thi Tịnh bắt đầu cảm thấy lo lắng.
"Này, Sa Hoàng, để tôi đoán nhé.
Anh hiện tại đang không ở công ti?"
"… Ừ."
"Đang ở một nơi mà anh không thể tự do di chuyển hay làm gì tuỳ thích?"
"… Ừ.
Sao em biết?"
Ôi mẹ ơi, tại tôi hiểu anh quá mà.
"Sao tự dưng lại vậy? Anh đang ở đâu thế?" Bạch