Chiếc xe vừa dừng lại ở trước sảnh dinh thự, quản gia Triệu đã đứng chờ sẵn ở đó nhanh chóng bước đến mở cửa hộ Bạch Thi Tịnh.
Cậu ngượng ngùng nói cảm ơn, xong liếc liếc về phía Hàn Tán Cẩm.
Nhận được ánh mắt của cậu, hắn ta chỉ phì lên một tiếng, vẫy vẫy tay bảo cậu mau đi đi.
"Ai chà.
Tôi nhớ ra là mình còn việc ở công ty chưa giải quyết xong.
Chúng ta đành phải chia tay từ đây thôi.
Tiểu công chúa, gặp lại sau nhe!"
Xong hắn nói với quản gia Triệu gửi lời chào tới lão gia và gia đình, đóng cửa xe để Tạ Minh Thành chở đi.
Quản gia Triệu cúi đầu chào bọn họ rồi quay về hướng của Bạch Thi Tịnh.
"Đường đi chắc hẳn đã rất vất vả.
Xin mời vào trong, cậu Bạch Thi Tịnh.
Phu nhân đã chờ cậu từ lâu."
Bạch Thi Tịnh gật đầu với ông.
Ấn tượng lúc ban đầu với Sugar daddy đã khiến bao trái tim cô gái ở công ty cậu chết đứ đừ vẫn còn rất rõ ràng.
Bước vào phòng khách.
Bạch Thi Tịnh: "..."
Đây là...!nhà cho người ở?
Không không không! Không thể thế được! Cái này là để cho thần thánh ở chứ người phàm sao xứng đứng ở đây được cơ chứ?!
À mà cũng đúng.
Cả gia đình anh ta là thánh hết cả mà?.
Truyện Mỹ Thực
Bạch Thi Tịnh nhìn những bộ ghế sô pha bằng da đắt tiền, những bình hoa cổ và chiếc đồng hồ quả lắc rất lớn và phức tạp được đặt ở góc nhà khắc chữ Thụy Sĩ lên kia.
Chẳng hiểu tại sao nhưng cậu thấy nó cứ giống với trong đền thờ của các vị thần vậy!
Gian phòng rất lớn, khắp nơi đâu cũng óng lên những màu sắc sáng bóng như được làm từ vàng.
Không cần tả nhiều nữa.
Cậu chỉ cần biết thân thế của cậu không xứng để được vào đây là được.
Những người hầu xếp thành hàng ở hai bên lối vào đồng loạt cúi xuống chào Bạch Thi Tịnh khiến cậu cảm thấy kinh ngạc và bối rối.
Quản gia đi đằng sau cậu phẩy tay ra hiệu để bọn họ chuẩn bị đồ để đón khách, hướng cậu ngồi xuống vào một bên hàng ghế, đối diện với một người phụ nữ.
Người ấy ăn mặc rất sang trọng, quý phái, một chiếc áo thun trắng có ren hoa phối hợp cùng với chân váy bút chì màu đen, đơn giản nhưng thanh lịch, tóc búi xễ còn cài một chiếc kim trâm hình hoa hồng vàng.
Gương mặt thanh tú, trẻ trung nhưng mang những nét vẽ của sự trải đời.
Là một con người ưu tú với thân phận không thể xem thường.
Được mời đến hẳn nơi ở của Mạn gia thay vì hẹn gặp ở bên ngoài, chắc là bọn họ không có ý định thủ tiêu cậu rồi.
Gạt bỏ được một nguy cơ lớn nhất trong lòng, Bạch Thi Tịnh cũng vơi đi một phần căng thẳng.
Xong rồi lại lúng túng, không biết mình nên bắt chuyện trước hay để người kia mở lời.
Hiểu được những suy nghĩ trong đầu cậu, người phụ nữ nhẹ nhàng nở một nụ cười, hươ tay ra dấu cậu cứ tự nhiên là được.
"Chào cháu, ta là mẹ của Hoàng Hoàng.
Từ nay cháu cứ gọi ta là bác Du là được."
Bạch Thi Tịnh bất ngờ.
Một người phụ nữ với gương mặt trẻ trung như thế này lại là mẹ của một thanh