Bên trong một căn phòng rộng lớn với những đồ nội thất cao cấp đắt tiền, đặt tại một nơi có tầm nhìn đắt giá có thể nhìn xa bao quát cả thành phố L, trên đỉnh cao nhất của toà khách sạn 5 sao là riêng một căn phòng dành cho những con người không giàu thì quyền thế, có hai thân ảnh đang quấn quýt với nhau.
Trong bầu không gian ám muội là những tiếng nhục thể và chạm với nhau, tiếng thở, tiếng rên nghe đến mà ngượng chín cả mặt.
Bạch Thi Tịnh nằm dưới chiếc giường lớn, để cho Mạn Châu Sa Hoàng đè lên mà ra vào từng đợt mãnh liệt sâu trong cậu.
Cậu đau đến chảy cả nước mắt, ở cái nơi bộ phận nhạy cảm ấy của cậu không ngừng bị anh công kích.
"Hư… ưm…! A… ha a… hức!… Chậm… chậm chút… anh…"
"Gọi tôi là Sa Hoàng (hoàng đế)."
Anh vừa nói vừa vân vê đầu nhũ hoa Hồng đỏ của cậu tựa như những bông hoa kiều diễn nở trên một ám mây tuyết mềm mại, không ngần ngại mà cắn lên trên đó.
Hiện giờ, trên mọi ngóc ngách cơ thể của cậu không nơi nào không có một dấu vết mờ mờ đỏ đỏ, hoặc là những vết cắn do anh để lại.
Giống như một loại mình chứng rằng đêm nay, anh và cậu dâng chìm trong biển tình.
Bạch Thi Tịnh khó khăn thở ra từng hơi đứt quãng vì không theo kịp tốc độ di chuyển của anh, miệng lưỡi khô ran, hai cánh môi từ hồng chuyển sang đỏ một là vì sưng lên do anh cuồng bạo xâm chiếm, hai là cậu nhẫn nhịn không muốn phát ra âm, cắn chặt môi mình trong vô thức đến nhỏ cả máu tươi.
Nhưng mỗi lần cậu kìm nén như vậy, anh sẽ lại những lần đẩy mạnh phân thân thôi cứng kia vào tận nơi sâu nhất trong u hoa mẫn cảm, ép buộc cậu phải rên lên.
Dày vò cậu như vậy chính là một trò vui mà anh vô cùng yêu thích.
Nâng hai chân cậu khoác lên vai mình, chẳng còn vật cản nào có thể ngăn anh thưởng thức cơ thể của cậu.
Mạn Châu Sa Hoàng nhìn cậu, nhìn khuôn mặt giàn giụa nước mắt và phiến hồng đỏ đã che đi nước da trắng sữa của cậu.
Anh đưa tay vào miệng cậu, bắt cậu ngậm lấy rồi chẳng nói chẳng rằng xục xạo đầu lưỡi của cậu.
Bạch Thi Tịnh muốn nhả ra nhưng anh đã giữ mặt cậu lại, đến khi cậu ngộp thở không chịu được nữa thì anh mới thả ra, trượt ra khỏi miệng cậu rồi lan qua cằm, cổ, xuống đến eo.
Ở đây, anh dang bàn tay ra muốn ướm thử.
"Eo chưa rộng đến một gang tay?"
Gầy quá, phải nuôi thêm mới được.1
Mạn Châu Sa Hoàng mãnh liệt thúc đẩy thắt lưng của mình, từng khối mị thịt mềm mại bị chà sát mạnh bởi một vật to lớn không kiêng nể luôn dâng lên những khoái cảm thật nồng nhiệt.
Mỗi lần như vậy anh đều đâm trúng vào trong tâm c.úc khiến cho thần trí cậu mờ mịt bởi những cảm giác xáo trộn.
Không thể chịu được hơn nữa, cậu đã phóng ra những chất lỏng màu trắng đục làm