"Sao thế?"
Bạch Thi Tịnh lảng mắt sang bên khác, giọng nói mang vẻ âm trầm và né tránh.
"Không có gì đâu ạ."
Mặc cho ông đang đưa mắt đối diện nhìn cậu, nhưng Bạch Thi Tịnh chẳng còn đủ can đảm để nhìn thẳng vào mắt ông nữa.
Từ xa bỗng có một chiếc xe Rolls-Royce màu xanh sẫm chạy lại, dừng ở ngay chỗ đứng của bọn bọ.
Mạn Châu Sa Hoàng mở cửa xe bước ra, đứng chắn cạnh Bạch Thi Tịnh.
"Bố đang làm gì em ấy vậy?"
Mạn Trạch Lăng nghe vậy thì nhíu mày.
"Tao làm gì?"
"..."
Mạn Châu Sa Hoàng không vui, rất mất kiên nhẫn đứng chắn trước mặt của Mạn Trạch Lăng, che Bạch Thi Tịnh ở sau lưng mình.
"Ông sẽ làm bất cứ chuyện gì để đạt được mục đích." Anh nghiến răng: "Kể cả khi đứa con này đau đớn đến chết."
"Nào! Đừng nói vậy! Ông ấy đã làm gì tôi đâu?! Chẳng phải hai người là cha con..."
Bạch Thi Tịnh vội vàng kéo tay áo của anh.
Đây là lần đầu tiên cậu thấy anh hành xử quá đáng đến như vậy, đã thế còn là với người thân ruột thịt trong nhà.
Cậu muốn ngăn Mạn Châu Sa Hoàng thôi nghi ngờ người bố của mình, không muốn vì mình mà anh quay lưng lại với cả người nhà, những người mà đáng lẽ ra anh phải mang ơn nặng nhất.
"Ơ?"
...!Nhưng cậu có dùng lực lớn đến đâu cũng không thể lay chuyển được anh.
Mạn Châu Sa Hoàng đứng đối diện với Mạn Trạch Lăng, khí thế bức người toả ra từ thân thể họ nhưng muốn doạ sợ tất cả những người ở quanh.
Dù cho hai người bọn họ có là bố con, nhưng đôi mắt ấy của anh nhìn ông cứ như đang nhìn một kẻ đã giết chết chính bản thân mình vậy.
Thật đáng sợ...!Truyện Cung Đấu
Mạn Trạch Lăng im lặng không nói gì, liếc mắt nhìn sang Bạch Thi Tịnh đứng sau anh có vẻ như đang lo sợ thì chỉ phì cười một cái, vỗ vai anh.
"Mày nên học cách kiểm soát cảm xúc đi.
Chú nai con đã bị doạ sợ đến muốn bỏ chạy rồi kìa."
Dù Bạch Thi Tịnh đứng sau lưng Mạn Châu Sa Hoàng nên không biết biểu cảm hiện giờ của anh ra sao.
Nhưng cậu có thể thấy vai anh run lên một cái rất nhẹ.
Không muốn nói chuyện với thằng con trời đánh này nữa nên Mạn Trạch Lăng phất tay bảo anh trở cậu về trước, còn ông thì sẽ gọi người đưa xe tới về cùng với Du Du Lan.
Liễu Huệ Di đã lên xe cùng chị Lý để về nhà cho Bánh Bao nằm ngủ, Bạch Thường Hi đã trở lại với nhóm lớp, Mạn Kỳ Tuyết thì vòng về chợ đêm xem có cái gì thú vị.
Chung quy chỉ còn lại mình cậu và anh.
Trước khi Mạn Trạch Lăng vào lại nhà hàng, Mạn Châu Sa Hoàng đã cất tiếng hỏi ông.
"Tại sao ông biết chúng tôi ở đây mà đến?"
"À..." Mạn Trạch Lăng vuốt cằm thử dò lại trí nhớ: "Là bạn ta - Ares bảo đó."
Mạn Châu Sa Hoàng mím chặt môi dưới.
Chết tiệt cái lão già lắm mồm ấy! (Ares: Ha ha ha!)
Mạn Trạch Lăng chẳng rỗi hơi vòng vo nữa, rời đi cùng với Du Du Lan.
Mạn Châu Sa Hoàng im lặng nhìn họ đi được một lúc sau đó mới quay lại mở cửa xe để cho Bạch Thi Tịnh bước vào.
Từ lúc động cơ khởi động cho đến khi bánh xe dừng lại trước cổng nhà cậu, cả hai người đều chẳng nói với nhau một câu nào cả.
Bầu không khí lặng lẽ đến hô hấp còn gặp khó khăn.
Dù bên ngoài đường đèn giao thông, đèn trang trí và biển hiệu vô cùng sặc sỡ nhưng trong khoang xe lại là một loại không gian u tối đến hoảng loạn.
Mạn Châu Sa Hoàng dừng xe tại nhà của Bạch Thi Tịnh, anh đang định đứng dậy để mở cửa cho cậu nhưng Bạch Thi Tịnh đã tù chối, cậu chào tạm biệt anh rồi bước ra đến cổng.
Chỉ trong một khoảng khắc, vô thức, Mạn Châu Sa Hoàng đã gấp gáp chạy ra mà nắm lấy tay Bạch Thi Tịnh ngăn không chi cậu mở cửa.
Đến chính anh sau khi định thần lại cũng chẳng biết tại sao mình lại hành động như vậy.
Chỉ là đột ngột cơ thể của anh tự chuyển động, trong tiềm thức vội nghĩ, cậu đang giận anh sao? Giận vì