Mậu Xuân nhớ tới, lúc đó Lâm Dao cũng cùng các nàng làm ruộng trong sân, đứa nhỏ đầu tiên của Lâm Dao cũng bị mất khi ấy.
Thầy lang nói nàng mệt nhọc quá độ dẫn đến sinh non, sau đó thân thể bị tổn thương không mang thai được nữa.“Phu nhân, chúng ta cũng ở trong kinh thành mở cửa hàng tơ lụa đi.
Ngài giỏi làm việc này nhất mà.”Lâm Dao tiếp tục: “Nếu như hai năm liên tục mưa bão hạn hán thì ngay cả lá dâu cũng không đủ để nuôi tằm, hơn nữa thước đầu đắt hơn so với năm trước rất nhiều.
Trước kia là dựa vào tích trữ hàng tháng của ta mới có thể chống đỡ, hiện giờ muốn bắt đầu lại, lại đòi giá vào hàng cao, nếu như không bán được với lại bạc của chúng ta không nhiều, sẽ rất khó khăn.
Để ta suy nghĩ một chút.”Trước kia Lâm Dao thường nhập hàng với giá rẻ, cơ bản đều làm bằng vải trơn và vải bố, sau đó yêu cầu tú nương làm hoa theo mẫu sẵn, hoặc may thành y phục, khăn tay để bán.
Hình thức chủ yếu là thêu thùa và cắt may, nhưng với hoa văn thì không cần yêu cầu cao nên mua được nhiều hàng giá rẻ.Nhưng mà ở kinh thành khác xa so với ở Hàng Châu.
Khu vực Hàng Châu chủ yếu sản xuất tơ tằm nên hầu như các cô gái đều là tú nương, thêu thùa rất giỏi nên tìm được một tú nương tốt rất dễ.
Hơn nữa giá vốn thấp hơn ở kinh thành cộng thêm lúc đó Vương ChínhTrạch đang là Tri phủ Hàng Châu, nàng là phu nhân Tri phủ đại nhân.
Mỗi lần ra cửa mặc y phục gì thì rất nhiều phu nhân của cấp dưới, hương thân phú hộ cũng sẽ làm theo.
Dù ít hay nhiều thì chức quan của Vương Chính Trạch rất có lợi, nhưng tất nhiên bây giờ không có điều kiện này nữa rồi.Buổi tối, Trương Sơn Gia hỏi Lâm Dao ăn gì, nàng liền nói: “Mấy loại món ăn kia của các ngươi rất rốt, đặc biệt là dưa chuột, ăn vào mát lạnh nhiều nước.
Đúng lúc hôm qua có thịt một con heo, làm rất nhiều thịt đông.
Dùng thịt heo đông với rau sống, thêm ít nước tỏi sau đó trộn lẫn mì lạnh, ăn vừa ngon lại giải nhiệt.”Trương Sơn Gia nghe Lâm Dao miêu tả thì nuốt nước miếng, nói: “Vẫn là phu nhân hiểu sâu biết rộng.Nhưng mà ăn như bình thường, sao phu nhân lại cảm thấy ngon khi ăn theo kiểu này?”“Khi ta còn nhỏ mẹ ta hay nói miệng ta kén chọn, khứu giác nhạy bén lạ thường, lúc nào cũng có thể nếm ra được mùi vị thơm ngon nhất.
Cứ lặp lại như thế, ta đã biết nấu ăn.” Lâm Dao nói đến đây thì dừng lại, vẻ mặt trầm tư suy nghĩ.Nhưng mà rất nhanh, Lâm Dao đã bị Mậu Xuân cắt đứt suy nghĩ nói: “Phu nhân, đối diện biệt viện có người đến.”Biệt biệt ở đây đa số mọi người rảnh rỗi thì đến ở.
Dù sao nói đến thuận tiện và thoải mái thì ở trong kinh thành vẫn hơn.
Lâm Dao nghe xong nói: “Bà con xa không bằng láng giềnggần, lấy trái cây chúng ta trồng được mang sang đi.”Trương Sơn Gia nói: "Phu nhân, có cần mang rau trộn với thịt heo đông lạnh sang
không? Ở đây không giống như kinh thành, muốn ăn ngon thì phải tự làm."Lâm Dao gật đầu nói: "Đi đi."Hoàng đế đến biệt viện liền yêu thích, đứng cạnh một thác nước trong đình, một mình lẳng lặng đứng ở đó.
Hiện tại thay thành một thân thường phục, nằm ở ghế đọc sách giải trí.Lý Hiện tiêu sái đi ra, nhỏ giọng nói: "Lão gia, dùng bữa tối thôi." Lúc ở bên ngoài hoàng đế đều yêu cầu bọn họ gọi là lão gia.Hoàng đế nói: "Không có khẩu vị, để sau đi."Lý Hiện rất ưu sầu.
Từ khi hoàng hậu không còn, hoàng đế phải chịu đả kích rất nặng nề, ăn cái gì cũng nhạt nhẽo.
Hắn lo lắng nhưng cũng không làm gì được, bỗng hắn nhớ đến biệt viện bên cạnh đưa rau đến lập tức nói: "Lão gia, vị phu nhân bên kia mang sang một ít rau trộn, nô tài ăn thử đã không nhịn được mà ăn thêm hai miếng, ăn với cơm rất ngon.
Dưa chuột và thịt heo này đều là ở đây nuôi trồng.
Có câu nước suối nơi cửa Phật đều có linh khí, gia cầm rau củ tự chăm nuôi ngon hơn nhiều so với ở kinh thành."Hoàng đế biết rõ Lý Hiện cũng là một người kén ăn.
Hắn đã nói ăn ngon thì chắc chắn không thể dở được, lại nhớ đến nét chữ thanh tú trên tờ ly hôn lập tức cảm thấy hứng thú: "Vậy mau mang lên đây."Nước tôi cay nồng kết hợp với dưa chuột mát lạnh, còn có thịt heo đông lạnh mịn mượt, ăn với cơm vô cùng ngon.
Hoàng đế vốn chỉ định nếm thử một chút thôi không ngờ lại ăn hết sạch luôn rồi.Lý Hiện cực kỳ vui mừng, mặt mày hớn hở, so với hắn ăn nhiều còn vui hơn, nói: "Có qua có lại, nếu bên kia mang đồ ăn đến thì chúng ta cũng phải có đồ đáp lễ, đúng không ạ?"Hoàng đế thở dài một hơi thoải mái, cảm thấy lâu lắm rồi mới ăn ngon như vậy, trả lời: "Ngươi nói đúng." Suy nghĩ một chút lại nói tiếp: "Có phải trẫm có một quyển bút trận đồ của Vệ phu nhân không? Mang sang cho nàng đi."Rõ ràng so với nội dung sâu xa trong sách thì những điều Lâm Dao viết càng khiến hoàng đế cảm động hơn.Lý Hiện sửng sốt.
Mặc dù bản trận đồ này không phải là bản gốc nhưng là tái hiện lại nhạc cổ của mọi người, là bản sát với bản gốc nhất, vô cùng trân quý, muốn mang tặng thật sao? Nhưng mà hoàng đế đã lên tiếng hắn cũng không dám tranh cãi, đành phải đáp ứng.
Nhưng trong lòng lại nghĩ mua bán thế này quá hợp lý, một bàn rau trộn đổi một quyển sách bản sao tuyệt thế vô song..