Hiếm khi được ngày gió hiu hiu thổi, ánh mặt trời xuyên qua mây trắng, rót từng mảng, từng mảng xuống tòa nhà cao tầng, trong suốt, lấp lánh như một viên đá quý rực rỡ.
“ Ân Tịch, món đồ này vừa được gửi đến, cậu mau mở ra xem là thứ gì. Không có đề tên người gửi, là do một đứa bé vừa đưa tới” Hạ Vũ cầm trong tay một gói lớn, hướng Ân Tịch đi tới.
Ân Tịch tiếp nhận gói lớn, người nào lại gửi đồ cho cô như vậy chứ?
Trong lòng hoài nghi, Ân Tịch mở chiếc hộp, một vật từ bên trong hộp trượt ra ngoài, nảy vài cái trên mặt đất rồi dừng lại, phát ra một tiếng vang vọng. Cúi đầu xuống, vừa nhìn thấy, Ân Tịch liền thốt lên “Bà ngoại”.
Đây đích thực là chiếc nhẫn của bà ngoại, vì sao lại ở chỗ này? Như thế nào lại ở nơi này? Chẳng lẽ.. . đã xảy ra chuyện gì?
“Làm sao vậy? Cậu đừng kích động.” Hạ Vũ đỡ lấy thân thể cô, trấn an.
“Là ai gửi mới được? Vì cái gì chỉ có chiếc nhẫn? Bọn họ đã làm gì bà ngoại?” Ân Tịch bị dọa tới mức tư tưởng trở nên hỗn loạn, cảm xúc cũng nhất thời kích động.
“Có thể trong hộp còn có gì đó” Hạ Vũ bình tĩnh mà nhắc nhở cô.
Ân Tịch lần nữa mò tay vào trong hộp, quả thực còn có một tờ nhỏ giấy rất mỏng, trên đó chỉ viết 2 chữ : “Tề gia”.
Nhìn đến hai chữ này, tay Ân Tịch run run, cố gắng kìm nén sự hoang mang cùng phẫn nộ ở trong lòng, đem mảnh giấy kia hung hăng vo thành một khối, gắt gao nắm trong tay, cắn chặt môi.
“Ân Tịch, cậu trước tiên đừng kích động.” Có thể nhận thấy Ân Tịch đang bị uy hiếp.
“Hạ Vũ, mình nhất định phải tới Tề gia một chuyến, mình phải biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Mình đi cùng cậu.” Hạ Vũ chủ động yêu cầu.
“Không cần, chuyện này cậu đi không thuận tiện.” Ân Tịch khẽ cự tuyệt.
“Được. Nếu có gì cần giúp đỡ, nhất định không được giấu mình, biết không?” Hạ Vũ nắm tay cô lo lắng nói.
Ân Tịch ra sức gật đầu một cái, sau đó, xoay người rời đi.
--------------------
Tề gia…
“ Lâm Âm Ái, là bà?” Tần Phương rốt cuộc gặp được người chủ mưu phía sau màn. Nhìn thấy khuôn mặt kia, bà không khỏi trào phúng cười lên.
“Đã lâu không gặp, người bạn cũ!”
“Bà muốn tìm tôi, phải dùng phương thức này sao?” Tần Phương không có chút gì sợ hãi, tỏ ý muốn xin tha cả.
“Đây là một món quà gặp mặt đặc biệt, sau này còn đặc biệt hơn.” Lâm Âm Ái tuy nở nụ cười nhưng bên trong đầy hận ý.
“Đến tột cùng bà muốn làm cái gì? Chúng ta đều đã sống hơn nửa đời người, rồi cũng đều phải chết, có thể cho qua thì hãy cho qua đi.”. Nhiều năm như vậy rồi, từ bà với Bội Dung cho đến Ân Tịch, Lâm Âm Ái vẫn không thể quên chuyện cũ, trước sau một mực hận bà.
“Cho qua? Bà nghĩ tôi không muốn kết thúc với bà sao? Chính là cháu ngoại bà không muốn dừng lại. Nó muốn trả thù, muốn hủy hoại gia đình này, hận không thể giết chết từng người nhà tôi, nếu như vậy, tôi đây liền cùng các người chơi. Mấy chục năm trước là như vậy, mấy chục năm sau cũng sẽ như vậy. Tần Phương bà có gan nuôi dạy con gái đoạt đi con trai tôi, cháu gái bà lại đoạt đi cháu gái cùng cháu rể của tôi, hiện tại, lại là cả Tề thị này, tôi phải tìm ai để tính?” Móng tay của bà ta vẫn thon dài cùng sắc nhọn như trước , một cái tát khiến mặt Tần Phương in hằn 5 ngón tay, nổi lên tơ máu.
“Đừng quên Ân Tịch cũng là cháu gái của bà.” Tần Phương nhìn người gây sự Lâm Âm Ái, mở miệng một cái cháu gái của BÀ, căn bản không có đem Ân Tịch để trong mắt.
“Ở Tề gia này nó chỉ là thứ tiện nhân bại hoại, tôi vĩnh viễn cũng sẽ không thừa nhận nó là cháu gái” Lâm Ái Ái cư nhiên vì cừu hận mà ngay đến đời thứ ba cũng không buông tha.
“Bà vì cái gì phải như vậy? Bà không thể buông tha Ân Tịch sao? Bà hận chính là tôi, bà có thể tính với tôi, không cần lại đối phó với con gái cùng cháu ngoại của tôi, bà không tiếp nhận nó, tôi sẽ
không ép buộc nhưng xin bà đừng quấy rầy chúng tôi nữa, có thể chứ?” Tần Phương gần như bất đắc dĩ cùng bi thương, chuyện nhiều năm như vậy rồi, Tề Chính Hiếu cũng đã chết cách đây hai mươi bốn năm.
“Buông tha nó? Buông tha cho bà? Nói cho bà biết, Tần Phương, chỉ cần tôi, Lâm Âm Ái cùng bà chưa có chết, một ngày tôi sẽ càng hận bà thêm một ngày, kể cả con gái, cháu gái và chắt của bà, chỉ cần tôi còn sống, đừng mong tôi có thể tha cho các người” Lâm Ân Ái có phần thê lương mà gào thét.
“Tôi chưa bao giờ cầu bà tha thứ, nhưng là, tôi cầu bà, đem tất cả oán hận tính vào tôi!” Trong mắt Tần Phương chỉ thấy bi thương, gắt gao mà nắm chặt tay Lâm Âm Ái.
“Đối với bà, không dễ dàng như vậy. Khi con gái bà tiến vào Tề gia, lúc đó chính bà đã chứng kiến con gái bà bị hủy bởi Tề gia, hiện tại, tôi muốn cho bà xem đến lượt cháu ngoại bà cũng bị hủy bởi Tề gia chúng tôi.” Thanh Âm của bà ta kéo dài, vang vọng cả căn phòng.
“Không, không thể, tuyệt đối không được!” Thanh âm của Tần Phương vì thê lương mà trở nên mạnh mẽ. Lúc trước, Bội Dung gả vào Tề gia, bà nghĩ rằng Lâm Âm Ái đã không còn thù hận, bà cũng nghĩ đến Tề Mục sẽ bảo vệ con gái mình, chính là không ngờ Tề Mục lại ra đi nhanh như thế. Lại không ngờ rằng Lâm Âm Ái lại bày ra một cái bẫy như vậy để Bội Dung cam tâm tình nguyện tiến vào, một mạch chia cắt mẹ con bà tám năm ròng mới được gặp lại.
Chẳng lẽ những giày vò đó còn chưa đủ sao? Bà còn thiếu nợ bà ta nữa sao?
“Tần Phương, bà hiện tại đã hối hận chưa?” Lâm Âm Ái một lần nữa hỏi bà, lần trước đã cách đây hơn 40 năm.
Tần Phương suy sụp ngồi xuống đất, hết thảy cho tới bây giờ bà đều không có hối hận, chính là bà hối hận đã không rời xa nơi này, vĩnh viễn, vĩnh viễn rời đi, như vậy con gái của bà cùng Tề gia đã không có quan hệ gì.
“Bà nói đi, bà hối hận sao? Cầu tôi, quỳ xin tôi, nói năm đó mọi việc mà Tần Phương bà làm đều là sai lầm, bà hối tiếc cũng không kịp a!” Giọng của Lâm Âm Ái kịch liệt trở nên điên cuồng.
“Bà muốn nghe tôi nói hối hận phải không? Tôi nói ta hối hận thì bà có thể buông xuôi hết thảy sao? Bà có thể coi như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra sao? Hay là bà có thể tiêu tan mọi oán hận trong lòng?” Tần Phương đứng lên, từng bước tiến tới đối diện với bà ta mà nói, bà thật sự muốn biết, việc bà hối hận đối với bà ta thật sự quan trọng như vậy sao?
Này hết thảy, tựa hồ là câu hỏi của Lâm Âm Ái, hơn bốn mươi năm trước hỏi bà, biểu tình Tần Phương quật cường, gằn từng tiếng nói cho bà ta : bà vĩnh viễn cũng sẽ không hối hận, cho dù chết, cho dù kiếp sau cứ phải chịu tội như vậy, bà cũng không hối hận.
Bà đúng là lòng dạ đàn bà thù hận không dứt, bất luận ép hỏi cùng tra tấn như thế nào, đối mặt với bà vẫn là một cặp mắt kiên định, cũng từ sau lần tra tấn đó, bà hiểu được, đàn bà khôn ngoan là chính mình muốn cái gì cũng không thể dưạ vào vũ lực mà phải dựa vào đầu óc cùng thủ đoạn.
Bởi vậy, bà làm cho Tần Phương cả đời này đều phải hối tiếc, hết thảy những điều này, không phải là Tần Phương rất đáng phải nhận sao?