Ân Tịch vừa mới đi ra khỏi cửa lớn, một chiếc xe lập tức dừng bên người, một vệ sĩ từ trong xe đi xuống, Ân Tịch nhận ra hắn, là một trong hai vệ sĩ tâm phúc bên cạnh hắn cùng với A Cơ, tên là A Lực.
"Hứa tiểu thư, chúng tôi theo yêu cầu của Thân tổng, cô đi đâu chúng tôi phải theo sát." Thanh âm cùng vẻ mặt của hắn đều lãnh mộc.
"Tôi chỉ muốn đi mua ít đồ, không cần dùng xe." Ân Tịch trả lời.
"Thân tiên sinh đã nói, chỉ cần cô ra khỏi biệt thự, bất luận thế nào cũng phải đưa cô đi."
"Hắn có quyền gì mà làm vậy? Hắn dựa vào cái gì can thiệp vào chuyện của tôi?" Ân Tịch nói.
"Thực xin lỗi, chúng tôi là nghe theo mệnh lệnh của Thân tổng, tôi nghĩ Thân tổng cũng là suy nghĩ cho sự an toàn của Hứa tiểu thư, mong cô hiểu cho." A Lực cố chấp mà kiên trì theo việc Thân Tử Duệ giao phó.
Ân Tịch biết rõ, cô có hướng toàn bộ bọn họ mà phát hỏa cũng vô dụng, làm khó xử bọn họ cũng là làm khó chính mình , nhưng cứ như vậy có người theo sau, trong lòng cô càng thêm khó chịu.
"Hứa tiểu thư, mời lên xe, đi đâu tôi đưa cô đi." A Lực đứng một bên mở cửa xe.
Ân Tịch do dự một hồi cuối cùng lên xe, miệng phun ra ba chữ: "Đi siêu thị."
Trước cổng lớn siêu thị, Ân Tịch nhìn vào trong, rất thưa thớt,nhìn qua giống như đã đóng cửa, Ân Tịch có chút mơ hồ quay sang hỏi: "Xác định là ở đây?"
"Hứa tiểu thư, đây là siêu thị gần nhất" A Lực kiên định trả lời.
Ân Tịch quay đầu nhìn hắn, nhẹ giọng nói: "Anh ở đây chờ tôi, tôi chọn xong đồ sẽ ra, tôi không có thói quen đi mua đồ mà có người nhìn chằm chằm mình."
A Lực đứng ở cửa, gật đầu cam chịu.
Ân Tịch nhẹ nhàng chạy vào trong siêu thị, bên trong, người bán còn nhiều hơn khách.
"Tiểu thư, xin hỏi cô cần gì?" Người bán hàng ngọt giọng hỏi.
"Tôi muốn hỏi một chút, ở đây có điện thoại công cộng không?" Ân Tịch ngượng ngùng, mặt đỏ lên phỏng chừng hiện nay người hỏi điên thoại công cộng còn rất ít đi.
"Thật ngại quá, chỗ chúng tôi không có dịch vụ này, nhưng nếu tiểu thư cần gấp chúng tôi cũng có thể giúp cô gọi điện." Thái độ cô bán hàng thật tốt, vẫn duy trì nụ cười trên mặt.
"Cảm ơn!". Ân Tịch đáp lại.
Một dãy số, ba mươi giây có thể sáng tỏ sự tình, tim cô bỗng đập nhanh quá mức bình thường, giây phút cuối cùng xác nhận xong, cô cư nhiên vã mồ hôi, tim cô bỗng nhiên nhảy loạn
nhịp lên.
Điện thoại đầu bên kia có thể truyền đến âm thanh không?
Còn chưa có đợi cô kịp suy nghĩ, bên kia đã vang lên giọng nói rất êm tai của một cô gái: "Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. . ."
Ân Tịch cảm thấy mất mát, ngại ngùng nhìn người bán hàng.
"Vị tiểu thư này, còn có thể giúp gì cho cô?"
"Tôi muốn mua một ít huệ tây dùng để xào rau". Ân Tịch giả bộ nhẹ giọng nói. Không gọi được điện thoại cũng nên mua gì về, ít nhất cũng phải giả vờ đến cùng.
Cô gái rất nhanh đã mang đến trước mặt cô : "Cô có thể tự mình chọn, nếu cô không tìm được thứ cần mua, có thể nhờ phục vụ tìm trên xe chứa hàng, chúng tôi nội trong vòng một phút sẽ có mặt, chúc cô mua sắm vui vẻ".
Người bán hàng lịch sự mỉm cười khiến cho Ân Tịch có chút bất ngờ, đi chợ như vậy với cô vẫn là lần đầu tiên.
Tự mình đi vào, tiện tay lấy một ít cà chua, nhìn thấy giá trên đó, cô một phen lắc đầu, 1 cân cà chua những 50 đồng, gấp 10 lần giá thông thường.
Trách không được phục vụ lại chuyên nghiệp như vậy, hóa ra cái gì cũng đắt kinh người. Ngẫm lại, quanh khu biệt thự này đều là nhà giàu có, người ta căn bản sẽ không để ý này nọ, chỉ quan tâm chất lượng, để cho bọn họ đi chợ, ngẫm lại cũng cảm thấy xứng đáng.
Trước khi đi, Ân Tịch không cầm lòng mà gọi lại một lần nữa, vẫn giọng nói như cũ, đang chuẩn bi thu xếp đồ chạy lấy người, cô lại phát hiện, mọi thứ cô vừa mua đã được xếp ngay ngắn trên xe A Lực.
Cô gái bán hàng mỉm cười hoan nghênh cô lần sau lại đến.
Trở lại trên xe, một không khí ưu sầu thản nhiên, cứ thế mà tới.
Sau đó không lâu, tại phòng bếp, mơ hồ tỏa ra một mùi thơm, thật lâu không có tan đi.
Cô lưu lại trên bàn một tờ giấy nhắn: "Dưới bàn lồng bàn nhà ăn có đồ ăn. Hứa Ân Tịch"
Sau đó, cô lại lần nữa ngồi lên xe thể thao xa hoa, rời khỏi biệt thự của Thân Tử Duệ.