Ngô Niệm mang theo một cái bao, chậm rãi đi tới phòng bệnh của Hứa Bội Dung. Bà ta tính đúng thời điểm trong phòng không có ai, chỉ cần động thủ nhẹ nhàng, người đàn bà này sẽ vĩnh viên biến mất trước mặt Tề Gia Tĩnh.
Bà ta thực sự đoán chắc trong phòng bệnh ngoại trừ Hứa Bội Dung ra không còn ai khác, thế nhưng hóa ra bà ta đã tính sai trí tuệ của Thân Tử Duệ.
"Thưa bà, thực xin lỗi, bà không thể vào!" Hai người bảo vệ dùng tay ngăn cản bà ta.
"Tôi là bạn của bệnh nhân, đột nhiên biết chuyện bà ấy bị bệnh muốn đến thăm một chút" Ngô Niệm cố gắng tỏ ra thật tự nhiên.
"Bạn bè cũng không thể vào thăm, thực xin lỗi!" Bảo vệ biểu tình lạnh lùng, không để cho ai cơ hội cầu xin.
"Các người lấy lí do gì không cho tôi vào? Bệnh viện này ai tôi cũng đều quen biết, các người có phải chân tay gì của bạn tôi?" Ngô Niệm bị cắn la mắng ngược lại.
"Vị phu nhân này, xin đừng vô lý, chúng tôi đứng ở đây tất nhiên là được sự đồng ý của viện trưởng, về phần người bệnh, ngoại trừ Hứa tiểu thư, không ai được phép vào thăm hỏi, bất luận là ai đi nữa cũng không thể vào, đây là ý của người nhà bệnh nhân, xin quay về!"
Ngô Niệm nhìn tư thế của bọn họ, hiểu được hết thảy là đang đề phòng mình, Hứa Ân Tịch, cô dám chơi trò này với tôi, tôi liền cùng cô vui vẻ chơi một lần.
Bà ta không có trở lại, mà lựa chọn im lặng rời đi, trong lòng có chuẩn bị tốt về tâm lý, bà ta cũng không tin mình không có cơ hội ra tay.
------------------------
Hiện tại, như là trở về điểm xuất phát, Ân Tịch và Thân Tử Duệ ăn ý mà ở chung tuy là có chút đơn giản. . .
Từng mảnh từng mảnh ghi chú dán trên bàn ăn, bàn ăn hình chữ nhật bằng thủy tinh màu lam trong suốt, dán đầy những mẩu giấy màu bạc, mỗi mảnh đều để lộ ra những ngọt ngào của bọn họ.
Mơ hồ trong lòng Ân Tịch có một bí mật, một mực chờ cô công bố. . .
"Nếu anh mỗi ngày phải đối mặt với một người mà người đó anh không muốn gặp, anh sẽ dùng thái độ gì khi ở chung với hắn?" Ân Tịch bấm từng chữ từng chữ rồi gửi đi, hy vọng chủ nhân dãy số 139 sau khi khởi động máy có thể đọc được.
Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy chờ mong như vậy, khẩn trương gửi đi một tin nhắn
Điều khiến cho Ân Tịch hoàn toàn không ngờ chính là, hắn rất nhanh trả lời tin nhắn.
"Nếu cô không muốn đối mặt với người kia người đó chính là kẻ đáng ghét, cứ đuổi hắn đi, còn nếu đó là người mà cô thương yêu hãy trực tiếp nói rõ nỗi bất an trong lòng mình".
Nói như vậy, giống như là đang đối thoại trực tiếp, mỗi một câu vừa như thử cô, lại như thăm dò cô.
"Nếu đều không phải cả hai thì sao?" Ân Tịch nhanh chóng trả lời tin nhắn, nếu đối phương thật là Thân Tử Duệ, những điều này cũng là muốn nói cho hắn nghe, trong lòng cô hắn thực sự không có vị trí gì.
Thân Tử Duệ ngồi ở văn phòng, nhìn tin nhắn, lông mi nhíu lại. Người phụ nữ này rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì? Vì sao hôm nay lại tự nhiên nhắn tin nói những điều này với hắn? Thực không giống phong cách của cô, chẳng lẽ cô đã nghi ngờ cái gì?
Rất nhanh hắn lại đánh mất ý nghĩ này, Ân Tịch vốn không có lý do nghi ngờ hắn, hắn cũng không có nói gì qua điện thoại khiến cho cô có thể hoàn nghi.
"Thuận theo tự nhiên." Thân Tử Duệ cầm lấy di động, viết bốn chữ gửi đi.
Ân Tịch đọc tin nhắn, có chút thất vọng, thuận theo tự nhiên, có gì không tốt, nhân sinh vốn hẳn là nên như thế, không thèm nghĩ nhiều nữa, cùng ở một chỗ là tốt rồi, quý trọng duyên phận, quý trọng tất cả mọi thứ bên mình, có điều gì là không thể?
Thân Tử Duệ lại trở lại biệt thự, mùi thơm từ nhà bếp tỏa ra, hắn cởi áo khoác đi tới cửa, thấy Ân Tịch đang bận rộn nấu nướng, vẻ mặt lộ ra tia vui vẻ.
Đầu nghiêng đi năm mươi độ, chóp mũi cô có chút mồ hôi, trong suốt, hắn không nhịn được mà huyễn tưởng, tay hắn nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên mũi cô, sau đó ôm thắt lưng cô.
Hình ảnh như vậy sẽ là cỡ nào hạnh phúc.
Hắn nhìn cô chăm chú, khiến cho cô cảm giác được điều gì đó, liền quay đầu nhìn phía sau, đã thấy hắn nhìn cô cười cười, môi hơi cong lên.
Đôi mắt nóng bỏng của hắn khiến cho cô cầm lòng không được mặt ửng đỏ lên.
"Tài nghệ nấu ăn của cô so với mấy ngày trước càng ngày càng tiến xa, hương vị rất thơm, mau bưng lên đi, tôi rất đói bụng". Hắn giải vây cho cô khỏi bối rối, vừa dời đi vừa nói.
Ân Tịch đón lời nói của hắn, thuận miệng đáp: "vâng". Tâm tư của cô vẫn còn chưa có trở về, có chút thất thần vòng vo.
Thân Tử Duệ mới vừa quay người lại, Ân Tịch liền truyền đến một tiếng hét chói tai. . . .
Nghe thấy tiếng Ân Tịch kêu, Thân Tử Duệ vội vàng chạy tới, cầm tay cô lo lắng nói: "Để anh xem, có bị thương không?" Hắn nhìn cô trìu mến, ánh mắt tràn ngập đau lòng và lo lắng.
Ân Tịch giương mắt nhìn hắn đầy, kinh ngạc, hoảng sợ, né tránh.
Cô dùng sức mà rút tay khỏi tay hắn, cúi đầu nói: "Không sao", sau đó tiếp tục bê nồi muốn cho thức ăn vào bát.
"Đừng cử động!" Hắn lại một lần nữa nắm lấy tay cô, "Vừa rồi bị bỏng, tay em sưng hết rồi!"
Giọng nói mang theo chút sủng nịnh cùng trách cứ khiến cho Ân Tịch không biết làm sao, sợ rằng bản thân lún sâu không có cách nào thoát ra.
Thân Tử Duệ tắt bếp gas, bá đạo kéo cô ra khỏi bếp, "Anh đi tìm cồn, em ngoan ngoãn ngồi im ở đây không được đi đâu".
"Thân tiên sinh, anh quá lo rồi, tôi thật sự không sao, chỉ là bị bỏng sơ sơ mà thôi" Ân Tịch cố chấp giả bộ lạnh nhạt nói, ánh mắt nhìn chung quanh né tránh, vô tình dừng ở chiếc di động trên bàn trà ở phòng khách.
Thân Tử Duệ nghe cô cố chấp mà nói ba chữ "Thân tiên sinh" chỉ có thể nén cơn giận trong lòng, xoay người đi chỗ khác tìm hòm thuốc.
Ân Tịch nhẹ nhàng nắm di động của mình, chỉ cần giờ phút này cô gọi đến số điện thoại 139 xa lạ kia, nếu điện thoại trên bàn rung lên, cô có thể khẳng định thân phận của hắn.
Nhìn thấy hắn đi lên lầu, Ân Tịch bấm dãy số có đuôi 139 kia . . .
-------------------------
Trong bệnh viện, hộ sĩ đeo khẩu trang đi về phía phòng bệnh của Hứa Bội Dung, bảo vệ nhìn thấy người y tá kỳ lạ kia bèn giơ tay ra chặn lại.
"Thực xin lỗi, xin hãy tháo khẩu trang!" Bảo vệ nghiêm túc nói.
"Tôi là y tá của bệnh nhân trong phòng này!" người y tá không tháo khẩu trang mà nói.
"Phòng bệnh này không cần đeo khẩu trang mới có thể vào" Y tá đặc biệt của Hứa Bội Dung vì trong nhà có việc gấp nên tạm thời nghỉ một thời gian, đối với người y tá này, bảo vệ đặc biệt chú ý.
Người y tá kia có chút tức giận tháo khẩu trang xuống, lộ ra khuôn mặt của người phụ nữ ba mươi tuổi: "Xin hỏi, hiện giờ tôi vào được chưa?"
Bảo vệ rời bước, ý bảo có thể vào.
Y tá lộ ra một mặt khinh thường: "Con người của tôi có tật xấu, đi đến phòng bệnh nào cũng đeo khẩu trang, hai ngày nay tôi sẽ chăm sóc bệnh nhân trong phòng này."
Nói xong liền đẩy một xe truyền gì đó vào phòng bệnh.
Đứng ở một góc, Ngô Niệm lóe lên ánh cười. Quả nhiên như bà ta dự liệu, kiểm tra y tá lúc nãy đeo khẩu trang, như vậy sau này bọn họ nhất định nới lỏng cảnh giác, như vậy bà ta cũng có thể vào phòng bệnh thuận lợi.
Hộ sĩ nhanh chóng đi ra, bảo vệ kinh ngạc nhìn bà ta, chưa chờ bảo vệ nói, bà ta đã lên tiếng: "Người bệnh mất khống chế, cần đi lấy một cái giường mới".
Bảo vệ không có ý muốn hỏi lại, vẫn duy trì thái độ nghiêm túc đứng ngoài phòng bệnh.
Y tá đi rồi không lâu sau, hai người bảo vệ thì thầm với nhau, sau đó cấp tốc rời đi, hướng thẳng đến toilet, người bảo vệ còn lại vẫn đứng nguyên ở cửa.
Không lâu sau, mấy người y tá đeo khẩu trang khênh một chiếc giường khác đi tới, đằng này người bảo vệ nhìn điện thoại chấn động, nhìn dãy số rồi nghe điện.
Nhìn thấy y tá, trong đầu có ý nghĩ không phải là y
tá lúc đầu? Nhẹ nhàng đi đến một bên, nhìn thấy bà ta đi đến bên Hứa Bội Dung, sau đó đứng ở cửa, nhẹ giọng mà nói gì đó, ngữ khí khó có được chút ôn nhu.
Cửa phòng Hứa Bội Dung đang đóng, bên trong y tá nhẹ nhàng thở dài một hơi, tháo khẩu trang xuống, lộ ra khuôn mặt ranh mãnh, mang theo tia cười ác ý khiến cho khuôn mặt nhìn qua đều tràn ngập nguy hiểm.
Bà ta mang thứ gì đó đi đến gần Hứa Bội Dung.
"Hứa Bội Dung, chúng ta lại gặp nhau, lúc này ngươi còn có thể chạy thoát được hay không? Ngón tay Ngô Niệm nhẹ nhàng xẹt qua mặt Hứa Bội Dung nhẹ giọng nói.
Bà ta nhìn gương mặt Hứa Bội Dung, trong lòng trào ra tia đố kị cùng oán hận, người đàn bà này, nằm ở trên giường bệnh lâu như vậy rồi mà vẫn khiến cho người đàn ông của mình nhớ mãi không quên, chính là người đàn bà này, sinh ra một đứa con gái tiện nhân chặt đứt mất ngón tay của bà ta và Tư Mục con gái bà, người đàn bà cùng với con gái bà ta đúng là loại tiên nhân, làm hại Tề gia không được yên bình.
"Hứa Bội Dung, mày đáng ra đã sớm phải chết rồi , chính là mày cố tình không không chịu thua kém, cho nên chết ở dưới tay của tao."
"Thế nào? Mày nghĩ tao dám sao? Ha ha, chê cười, bác sĩ đều nói , các cơ quan trong cơ thể mày đều đã dần bị suy thoái, cho dù mày có thể tỉnh lại, cũng sống không quá một tháng, ha ha. . . . . ."
Ngô Niệm một tay bóp chặt lấy cổ Hứa Bội Dung. . .
"Tiện nhân, cho mày chết như vậy là quá dễ dàng với mày rồi!" Ngô Niệm lại buông tay.
"Sao mày không mở mắt ra? Mày diễn trò đáng thương này không phải để thu hút đàn ông sao? Tao phải khiến cho mày mở mắt nhìn thấy tao làm mày phải khó chịu. Mày và con gái mày thiếu nợ tao, tao trước tiên sẽ đòi lại từ mày, sau đó sẽ đi tìm con ranh đó tính sổ."
Hứa Bội Dung hình như có chút phản ứng, ngón tay hơi động đậy, sau đó liền ngừng lại.
"Luận về bổn phận mà tính, không phải là tao nên gọi mày một tiếng chị Bội Dung sao? Chỉ tiếc mạng mày quá mỏng".
"A, mày lo lắng hôm nay tao sẽ lấy mạng mày sao, sau đó liền một mạng đền một mạng phải không?" Ngô Niệm tự nói mà lại nhìn Hứa Bội Dung, tay không ngừng đảo qua mặt Hứa Bội Dung.
"Mày không cần để tâm, tao đã có chuẩn bị, không ai có thể điều tra ra, tao có thể bỏ tiền mà giải quyết toàn bộ vấn đề, tao nói cho mày một bí mật, tao ngay cả tìm người chết thay cũng có thể, nhưng còn mày thì sao, haha. . ."
Ngô Niệm đã bị đả kích, hành vi trả thù khiến cho thần kinh bà ta trở nên điên loạn.
Tay bà ta lần mò xuống giường lấy ra một con dao, giơ lên trước mặt Hứa Bội Dung, nụ cười lộ ta tia độc ác. . .
-----------------------------
Tại biệt thự của Thân Tử Duệ, ánh mắt Ân Tịch gắt gao nhìn chằm chằm di động trên bà trà. Cuối cùng cô không không trụ được nghi ngờ, cô bấm số điện thoại của mình bấm số đuôi 139, sau đó, điện thoại liền rung lên. . . .
Cô đến bàn trà, cầm lấy điện thoại của hắn, nhìn thấy trên màn hình chỉ có một chữ: "Tịch"
Trên cầu thang, Thân Tử Duệ cầm hộp thuốc, nhìn Ân Tịch một tay cầm điện thoại của mình, tay kia cầm điện thoại của hắn, hắn đứng sững tại cầu thang.
Ân Tịch ngẩng đầu, nhìn thấy Thân Tử Duệ, trong mắt tràn đầy biểu tình rối rắm, có phẫn nộ, có oán hận, cũng có. . .
Giờ phút này hắn biết cô sẽ có cảm giác bị lừa gạt, nếu cô nhìn hết thảy bằng một con mắt khác, cô hẳn là sẽ cảm thấy mình rất hạnh phúc, không phải sao? Không phải ai cũng có thể được Thân Tử Duệ đãi ngộ tốt như vậy.
Khóe miệng Ân Tịch cười mỉa mai, như ẩn như hiện.
Thân Tử Duệ đứng ở trước mặt cô, nhẹ giọng mà nói:" Giơ tay ra, tôi tiêu độc cho em trước đã."
Vẻ bình tĩnh cùng lạnh nhạt của hắn khiến cô càng thêm giận giữ: "Tất cả những điều này, anh không có gì muốn giải thích sao?"
"Em cảm thấy cần thiết sao? Tất cả những điều em vừa thấy đều là sự thật" Hắn nói mà không hề có chút kích động, không hề có ý muốn giải thích, thái độ giống như đang xử lý một vụ làm ăn.
"Anh vì sao phải làm như vậy? Cảm thấy chơi đùa như vậy vui lắm phải không?"
"Em suy nghĩ nhiều quá rồi, tôi làm vậy không hề có ác ý".
"Là tôi nghĩ nhiều hay là anh có mưu tính? Thân Tử Duệ đại danh lại còn nói chính mình là người câm điếc, chỉ có thể nhắn tin. Lừa người khác? Lại còn có thể nhàm chán mà sắm vai Charlie. Anh không biết tất cả đều rất nực cười sao?"
"Đúng, đây là trò cười, Thân Tử Duệ tôi chính là rảnh việc, tận tâm tìm cách khiến em vui vẻ, rảnh việc đến mức học nhắn tin, lại còn mua trang phục khôi hài làm cho em cười, sợ em hoài nghi, tôi phải giả câm điếc, làm hết việc này đến việc khác, chỉ là sợ em trốn tránh, sợ em chán ghét khi nhìn tôi , giờ bị em nói là trò cười, quả là xứng đáng với Thân Tử Duệ tôi, em vừa lòng chưa?" Hắn gào thét quay đi, người phụ nữ này đúng là muốn bức điên hắn, và cũng chỉ có cô mới có thể làm vậy.
Ân Tịch trừng mắt nhìn hắn chậm rãi bất đắc dĩ đứng lên, cả người dựa vào về phía sau.
"Nếu tất cả đều cho rằng đây là một trò đùa, vậy từ nay về sau chấm dứt là tốt rồi." Ân Tịch đặt điện thoại lên bàn, giọng điệu lạnh lùng nói, "Tề gia tôi cũng không muốn tiếp tục nữa, chúng ta cũng nên chấm dứt hợp đồng".
Nói xong, Ân Tịch hướng bên cạnh đi đến.
Thân Tử Duệ nhanh chóng giữ chặt tay cô, túm chặt lấy hai tay của cô, trong mắt lộ ra tia đau thương, kịch kiệt mà nói: "Nói cho tôi biết! Rốt cuộc phải làm sao em mới có thể đối mặt với tôi? Có phải em muốn trốn tránh tôi cả đời? Có phải em cả đời này muốn vì Trữ Dịch mà thủ tiết không?"
"Thân tiên sinh, anh suy nghĩ nhiều quá, tôi cho tới giờ chưa hề trốn tránh anh, cũng không cần phải trốn tránh." Ân Tịch cố lấy dũng khí nói với hắn, giống như cho tới bây giờ cô chưa từng yêu người đàn ông này.
Thân Tử Duệ nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết của cô, biết lúc này cô rất muốn rời khỏi hắn.
Cô ra sức rút tay ra khỏi tay hắn, đi lên lầu. Có lẽ cô nên đi thu dọn đồ đạc một chút, vào đến phòng mới phát hiện hóa ra cô cái gì cũng không có mang theo, cho nên giờ đi cũng không cần phải mang theo cái gì.
Cầm lấy túi xách đi xuống lầu, vĩnh viễn rời khỏi nơi này, cả đời ở bên cạnh mẹ.
Nghĩ đến mẹ, Ân Tịch lại cảm thấy đau lòng. Cảm nhận được sự cực khổ của bà, cô bỗng bị phân tâm, chân cô cư nhiên bước hụt một cái. Sau đó một âm thanh vang lên, cô theo cầu thang lăn xuống.
Ân Tịch không có lên tiếng, lại nghe thấy thanh âm khẩn trương của Thân Tử Duệ vang lên, gọi tên cô: "Ân Tịch. . .