Một chiếc xe thể thao dừng trước mặt một tòa biệt thự xa hoa, ngay sau đó tiểu Ức cùng cụ ngoại Tần Phương cũng bị túm xuống dưới.
Tiểu Ức là lần đầu tiên nhìn thấy căn phòng lớn xa hoa như vậy, ánh mắt mở lớn khoan khoái nói: “Oa lớn như vậy, còn có thủy tinh rất đẹp.” Tựa như nó đã quên toàn bộ chuyện mình bị bắt cóc vậy, đây là bản tính trời sinh của nó, cái gì cũng không e ngại tuyệt đối bất đồng với Ân Tịch khi còn nhỏ.
Nó cũng không có sự ngạo mạn, khi gặp khó khăn, nó tìm mẹ Ân Tịch, mẹ Ân Tịch luôn nói với nó ‘đó là chuyện nhỏ, tự xử lý đi’, lần nào cũng thế, bởi vậy với bất kì sự tình gì nó cũng không có e ngại.
“Chú bại hoại, cháu và cụ ngoại rất khát, chú cho cháu và cụ một ly nước, được không?” Bởi vì chân của nó bị trói, nên chỉ có thể nhảy cóc đến trước mặt A Khôn
Biểu tình không chút e ngại cùng sợ hãi như vậy, làm cho A Khôn kinh sợ trong chốc lát, đứa nhỏ này sao thế, không khóc cũng không nháo, trong tình huống này cư nhiên còn kêu khát nước muốn uống nước.
“Đi lấy cho bọn họ ly nước thật lớn, không có chút nữa Thân lão đại đến lại bảo chúng ta ngược đãi bọn họ.” A Khôn liếc mắt nhìn A Đường.
Khi nước được mang đến trước mặt, Tiểu Ức lại vẫn như trước bất động.
“Tại sao mày còn chưa uống?”
“Tay của cháu đều bị cột rất đau làm sao mà uống được chứ?” Nó bày ra bộ dạng ủy khuất nhìn hai người bọn hắn.
A Khôn bất đắc dĩ, chỉ có thể ngồi xổm xuống, tự mình bưng nước cho nó uống, có lẽ là lực quá mạnh, cũng có lẽ là Tiểu Ức cố ý toàn bộ nước chưa có nuốt vào nó liền làm bộ bị sặc ói ra toàn bộ, hơn nữa lại là ói hết lên mặt A Khôn.
“Khụ . . . khụ . . .” Tiểu Ức làm bộ ho do bị sặc, như là rất khó chịu.
A Khôn bị ói nước vào mặt tức giận còn chưa có phát tác, khuôn mặt ủy khuất của Tiểu Ức lại đã ngước lên.
“Thúc thúc này thật là xấu, muốn Tiểu Ức sặc chết sao? Tiểu Ức thực sự không đáng yêu như vậy sao? Ô. . .” Đôi mắt to tròn của nó đã muốn tràn ngập hơi nước.
Biểu tình của nó tuyệt đối không thể nhìn ra là đang giả bộ, mà bộ mặt của nó lại khiến A Khôn nghi ngờ chính mình, chẳng lẽ hắn thực sự làm con bé bị sặc sao?
Tần Phương nhìn hết thảy điều này, trong lòng đều biết rõ là Tiểu Ức đang đùa giỡn, mấy chiêu này của nó có thể dọa người ta chết khiếp, từ nhỏđã thông minh như vậy rồi, rất nhiều chuyện đều tựxử lý khiến cho ngay người lớn cũng bất ngờ.
“Tiểu Ức, cháu thế nào rồi? Có bị sặc hay không, đừng dọa cụ ngoại.” Tần Phương đi qua, cùng giỡn cùng đứa chắt nhỏ của mình.
“Cụ ngoại, không phải cụ nói chú đều là người tốt sao? Chú Lí Vĩ đối với Tiểu Ức rất tốt, nhưng mà chú này lại hư như vậy, Tiểu Ức sợ lắm!” Nó tựa đầu cọ cọ vòng trong lòng cụ ngoại bày ra bộ dáng rất sợ hãi.
“Tiểu Ức dũng
cảm nhất, đừng sợ, chú rất thích chơi với con, về sau chú cũng sẽ có đứa nhỏ, chỉ có yêu thương đứa nhỏ của người khác thì sau này đứa nhỏ của chú ấy mới được người khác yêu thương, đấy là chú đang muốn chơi với con thôi.”
“Thì ra là như vậy? Chú cùng con chơi trò chơi.” Tiểu Ức lại mở to đôi mắt vô tội, “Chú ơi cháu muốn đi tiểu, thực gấp thực gấp.”
Nó bắt đầu cựa quậy thân thể nhỏ bé của mình, hai cái đùi lại khép chặt vào, làm bộ dáng thực là cấp bách.
Tiểu hài tử nói gì cũng không quan trọng sao? Tới cũng nhanh mà đi cũng mau quá
A Khôn cực lực chịu đựng chuyện này không dám có sơ suất gì, Thân lão đại đã nói không được để cho bọn họ bị bất cứ thương tổn gì, có muốn thương tổn cũng nhất định là do hắn định đoạt.
“A Lượng, mày trông bà già này, tao mang tiểu quỷ này đi toilet.” Nói xong, hắn ôm lấy Tiểu Ức liền hướng nhà vệ sinh đi đến, do phải dấu người, tạm thời ở đây không có người hầu.
A Khôn chỉ còn cách là cởi bỏ dây thừng cho nó đặt nó ngồi lên trên bồn cầu, đang muốn rời di, Tiểu Ức đột nhiên oa oa khóc lớn lên.
“Bà cô của tôi, cháu lại làm sao vậy?” A Khôn lần đầu tiên bị một đứa bé tra tấn đén sắp phát điên rồi.
“Cháu sợ lắm, chú đừng đi.” Tiểu Ức lay động thân mình, mở lớn đôi mắt to tròn ngập nước nhìn hắn, rất hy vọng hắn ở lại cùng nó.
A Khôn đúng là bất đắc dĩ, chỉ có thể đứng ở bên cạnh, chờ nó đi vệ sinh xong.
Nhưng mà . . . Nhưng mà nó ăn cái đồ vật gì mà sao đi vệ sinh lại thúi như vậy, thúi quá . . . .
Trong lòng Tiểu Ức lại thầm cười trộm, nguyên nhân là sáng nay ham ăn, thừa dịp cụ ngoại không có để ý, trộm ăn hơn chục miếng khoai chiên, nghĩ đến đó, trong lòng Tiểu Ức càng vui vẻ, nếu hiện tại nhất định bị nhốt ở đây, vậy nó tha hồ mà tra tấn bọn họ đi.
“Chú ơi, cháu xong rồi, chú giúp cháu lau đi, nhanh lên nha.”
“Cái gì?” Âm lượng của A Khôn so với bình thường phải cao hơn mấy chục đê-xi-ben, hắn sắp điên rồi, hắn thân là trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc công ty giải trí Thịnh Thiên mà lại phải thay một con nhỏ lau thiểu thí thí.
“Tại vì Tiểu Ức không biết lau, trước kia đều là mẹ cùng cụ ngọai giúp cháu, hiện tại chỉ có chú thôi.” Mắt to của nó lại bắt đầu tấn công, sáng lóe lên, cái miệng nhỏ nhắn ủy khuất hướng về phía hắn đô đô lên.
Hắn thật sự là không thể nó gì nữa, sắp điên tới cực điểm rồi, nhưng vẫn phải chịu đựng giúp nó lau tiểu thí thí, còn xả nước nữa chứ . . . .