Người Tình Giấu Mặt

Chương 80: Mãi mãi là niềm đau


trước sau

“A Đan, hiện tại cậu chạy nhanh trở về, nhớ rõ phải mang Tiểu Ức đi cho tôi, tạm thời cậu thế vào vị trí của tôi, tất cả đều hành động theo kế hoặc không được có sai sót gì, nghe chưa?” Trữ Dịch cẩn thận phân phó.

“Đã rõ!” A Đan nhanh chóng đáp lời.

“Tử Duệ, nơi này hoang vắng như vậy, anh hai em có xảy ra chuyện gì hay không? Anh nói cho em biết đi. Được không?” Trữ Hạ không khỏi căng thẳng hỏi.

“Vấn đề quan trọng bây giờ là phải tìm được anh hai của em, chỉ có tìm được cậu ấy thì mới biết được tột cùng là đã xảy ra chuyện gì.” Thân Tử Duệ nói, thanh âm cực kỳ thấp.

Chân hắn nặng nề mà đạp chân ga, cơ hồ tốc độ đã đến cực hạn.

Trữ Hạ có thể cảm gác được tiếng gió xẹt qua cửa kính xe.

——-

“Chị, chị khẳng định con tiện nhân Hứa Ân Tịch kia sẽ đến sao?” Tề Tư Mục cùng Tề tư Di đứng ở trong kho hàng, ánh sáng bên trong coi như là đầy đủ, chỉ có điều là có chút hôn ám.

“Yên tâm đi, chịkhẳng định nó sẽ tới, chỉ cần động tới con gái nó, nó nhất định sẽ tới.” Tề Tư Di mười phần tin tưởng, Hứa Ân Tịch quá đơn giản, chỉ nhìn qua là ả có thể nhìn thấu

Đang nói, thì tiếng cửa kho hàng đột nhiên vang lên.

“Nó đến rồi.” Ánh mắt Tề Tư Di sáng bừng lên.

Hai tay Tề Tư Di khoanh trước ngực, rốt cục cũng đến, những gì nên xảy ra nhất định sẽ phải xảy ra, trong mắt ả ta không khỏi một trận thiêu đốt, nhất định ả phải tiêu hủy Hứa Ân Tịch, con tiện nhân này.

Ân Tịch mở cửa ra, ánh sáng chậm rãi chiếu lên mặt của cô, kích thích mắt cô làm cho cô nháy mắt có chút chậm chạp, chờ một lúc sau khi thích ứng được với ánh sáng, cô nhìn thấy chị em nhà họ Tề, hai người này đúng là oan hồn không tan trong cuộc đời cô.

Cô không thể biết trước chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng là đã đến nơi này cô nhất định phải liên trì đến cùng.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, tâm trạng mỗi người lại càng trở lên biến hóa khác thường.

“Con gái của tôi đâu?” Thanh âm của Ân Tịch rất cao, mang theo tia căng thẳng.

” Ha ha . . . . ha . . . ha . .”

” Ha ha . . . . ha . . . ha . .”

Hai chị em nhà họ Tề đồng thời cười lớn lên: “Đúng là con đàn bà ngu ngốc.”

“Hứa Ân Tịch, nhiều năm như vậy, mày vẫn ngu như thế , ha ha.” Tề Tư Di bước từng bước một đến gần cô.

Khoảng cách càng gần ả ta càng hưng phấn càng muốn nhìn thấy sự thống khổ của cô.

“Mày có ý gì?” Ân Tịch khiếp sợ hỏi.

“Mày hỏi tao có ý gì? Mày thử nói coi tao có ý gì?” Tề Tư Di đi lên “chát” một tiếng tát thẳng vào mặt cô.

“Tề Tư Di, đến tột cùng là mày muốn cái gì? ’” Ân Tịch lùi dần về phía sau, nội tâm cô đã rõ, cô bị lừa, cô cần cẩn thận.

Xem ra, Tề tư Di kêu cô tới đây không phải là vì Tiểu Ức mà đến đây để tính sổ với cô.

“Mày biết tao hận mày nhất cái gì hay không?” Tề Tư Di gắt gao đi tới gần cô.

Ân Tịch chỉ là lùi về phía sau, lại nói với chính mình, đừng sợ hãi.

“Tao hận nhất là bộ dáng điềm đạm đáng yêu của mày, đôi mắt mở to tựa như vô tội để nhìn thế giới này của mày, mày cho rằng như vậy người trên toàn bộ thế giới này sẽ thương xót mày, sẽ yêu mày sao?” Thanh âm của Tề Tư Di mang theo lửa hận chậm rãi phun ra.

Mỗi một câu ả ta nói ra, nước miếng theo đó mà bắn tứ tung, Ân Tịch tránh khỏi nước miếng của ả, “Mày tìm tao chính là muốn châm chọc tao sao? Mày cảm thấy như vậy có ý nghĩa sao?”

“Châm chọc mày, mày cảm thấy mày xứng được Tề Tư Di tao đặt ở trong mắt sao? Mày với mẹ mày đều giống nhau, đều chỉ bằng con chó của Tề gia tao mà thôi, mày nhìn đấy, nhìn xem mẹ tao đã tra tấn mẹ mày như thế nào, nhìn coi, đến bây giờ tao sẽ tra tấn mày như thế nào?” Tay ả không chút do dự mà bóp chặt lấy cổ của cô.

“Không được mắng mẹ của tao.” Â Tịch dùng sức mà túm lấy cổ tay đang bóp chặt cổ cô của ả, cô không chút do dự gì mà dùng móng tay đâm chặt vào ngón tay trắng nõn của Tề Tư Di.

“A . . . .” Tề Tư Di hét to một tiếng.

Một tay ả buông ra, tay kia đã “chát” một tiếng tát vào một bên má của Ân Tịch.

Ân Tịch không suy nghĩ gì, đột nhiên cừu hận với người Tề gia tăng lên gấp bội, vì cái gì bọn chúng không chịu buông tha cho cả nhà cô?

Cô không chút dấu hiệu gì mà giơ tay, “chát, chát” hai bàn tay in đậm lên má Tề Tư Di.

Tề Tư Di ngây ngốc một lúc, ả không ngờ rằng Ân Tịch dám ra tay với ả.

“Được, cư nhiên mày dám tát tao?” Tề Tư Di tựa hồ càng thêm hưng phấn, “Mày muốn chơi với tao, vậy tốt, tao sẽ chơi với mày.”

Ả ta cởi áo khóa ra hung hăng ném xuống đất, Tề Tư Mục thấy chị bị đánh cũng nhanh chóng chạy đi lên

Ân Tịch nhìn thấy tình thế bất lợi, mặc kệ là thế nào, cô không có khả năng đối phó thủ đoạn của hai chị em nhà chúng, trong khoảng thời gian rất ngắn, cô thấy sợ hãi, thân thể thao bản năng run lên, suy nghĩ đầu tiên là chạy trốn.

Cô nhanh chóng xoay người hướng ngoài cửa mà chạy.

“Mày muốn chạy à, không dễ đâu.” Tề Tư Di lớn tiếng hét, ả ta cùng Tề Tư Mục nhanh chóng đuổi theo.

Ân Tịch mới vừa chạy đến cửa, đã bị chị em họ Tề đuổi kịp lôi trở về.

Hai người, mỗi người một bàn tay, đem Ân Tịch lại lần nữa lôi về giữa nhà kho.

“Buông ra, hai đứa mày buông tao ra.” Ân Tịch vẫn không can lòng hét lớn.

“Tiện nhân, bảo chúng tao thả mày ra, nằm mơ đi!” Tề Tư Di đẩy cô xuống, một chân đạp vào bụng Ân Tịch, đó là nơi chí mạng nhất của phụ nữ, Tề Tư Di đạp vừa mạnh lại vừa nhanh, Ân Tịch nhịn không được mà hét lớn lên.

“A! Cứu mạng!” Ân Tịch theo bản năng lớn tiếng cầu cứu.

“Ha ha . . . Cứu? Mày cho là nơi này là chỗ nào, là chỗ mày ở sao, nơi này buổi tối cơ hồ không có một ma nào hết, mày chịu chết đi.”

“Mày có biết Niếp Thanh bị cường bạo ở nơi nào không?” Tề Tư Di ngồi xổm xuống, tay xiết lấy cổ cô nói.

“Mày . . . Là do chúng mày sai người làm?” Hoảng sợ lại lần nữa xuất hiện trong mắt Ân Tịch bọn chúng độc ác, nhưng cô không ngờ chúng lại độc ác đến mức này

“Hứa Ân Tịch, dám tranh giành đồ vật cùng đàn ông với người của Tề gia chúng tao, kết cục cũng không tốt đẹp gì đâu, Niếp Thanh là một ví dụ.” Tề Tư Mục cũng ngồi xổm xuống, dùng móng tay nhọn của mình hung hăng đâm mạnh vào da thịt trên người Ân Tịch.

Loại đau đớn này là loại đau không thể nói thành lời, cô biết, chị em họ Tề sẽ không buông tha cho cô.

“Mày với mẹ mày giống nhau đều là tiện nhân, mẹ mày cũng như bà ngoại mày đều là tiện nhân, con gái của mày sau này không biết có trở thành tiện nhân giống mày hay không, phải xem nó có phúc hay không.”

“Mày hận tao được Thân Tử Kiều thích, Tề Tư Mục mày cũng hận tao được Thân Tử Duệ thích, ha ha. . . . Hai chị em nhà mày có giết tao thì thế nào đây? Những người đàn ông mà chúng mày muốn đều không thích chúng mày, chúng mày biết vì sao không?”

Ân Tịch phản bác đả kích trở lại chị em họ Tề, cầu xin tha là không thể giải quyết được vấn đề, giải quyết không được, cô lại càng không thể để cho bọn chúng chà đạp tự tôn của cô.

“Câm miệng, con tiện nhân đáng chết!” Tề Tư Mục liều mạng đánh Ân Tịch, cư nhiên dám cướp đàn ông của ả lại còn dám châm chọc ả, đúng là chán sống rồi.

“Bởi vì lòng chúng mày quá đen tối, chúng mày không có tính người, Tề gia chúng mày không có ai có tính người, nhà chúng mày sẽ từng người từng người bị báo ứng”

Ân Tịch chịu đựng đau đớn trên người, dù sao cũng chết, ông trời đã đối xử với cô như thế thì chết cô cũng phải hiên ngang, phải thống khoái một chút.

“Mày nhớ kỹ, hiện tại mỗi một câu mày mắng chúng tao, tao sẽ trả lại gấp mười gấp 100 lần trên người con gái mày, của mẹ mày, của bà ngoại mày.”

Móng tay Tề Tư Di hung hăng đâm vào mặt Ân Tịch, khiến cho máu tứa ra, khuôn mặt quen thuộc này tựa như rất nhiều năm trước kia, Lâm Âm Ái tạo thành những bết thương nhỏ trên mặt cô.

“Chúng mày . . . Chúng mày . . .” Ân Tịch không dám nói nữa, bọn chúng nói được nhất định làm được, cô gắt gao nắm chặt bàn tay của chính mình, vì sao vận mệnh của cô mãi mãi bị Tề gia khống chế? Cô không cam lòng.

Nếu là mệnh của cô, có lẽ cô sẽ mặc kệ, nhưng là còn có người thân của cô, cô không muốn.

“A . . .” Cô nhịn không được lớn tiếng hét lên, đứng dậy một cái xoay người tựa như điên cuồng mà đá và chị em họ Tề.

Con người một khi bị dồn tới bước đường cùng, hoặc là từ bỏ hoặc là liều mạng, một khi đã bị kích thích, tiềm lực cũng vô cùng đáng sợ.

“Tao cho chúng mày trả thù, cho chúng mày trả thù này, chúng mày báo thù đi!” Ân Tịch tựa như phát điên, áp lực trong lòng đè nén bấy lâu nay giờ phút này triệt để bùng nổ. Nếu như không cho cô chết tử tế, vậy cô cũng không để cho chúng nó sống tốt.

Chị em họ Tề cũng không ngờ tới Hứa Ân Tịch tự nhiên lại như điên rồ vậy, đứng dậy phản kháng tựa như con thú bị điên.

“Chị, nó điên rồi! Nhanh chóng bắn Bạch Hồng vào nó đi!” Tề Tư Mục nhìn thấy Ân Tịch tóc tai bù xù, mặt mang theo vết máu, bộ dáng dọa người làm cho ả ta vô thức lui về phía sau.

“Con tiện nhân này, chị nghĩ hành hạ nó sắp chết tồi mới để cho Bạch Hồng ăn mòn nội tạng của nó.” Tề Tư Di cũng không thể bình tĩnh nữa, ả hận người đàn bà này đến phát điên rồi.

Nó dựa vào cái gì mà có thể gả cho Thân Tử Kiều, nó có cái gì xứng chứ? Nó sinh ra mang dòng máu tiện nhân, không xứng được bước vào cửa của Tề gia, chết lại càng không xứng đi vào nghĩa địa của tề gia, nó chính là con hoang. Có tư cách gì mà giật đàn ông với ả, lấy tư cách gì để cùng chơi với ả chứ?

“Chị đừng do dự, chúng ta nhìn thấy nó chết đi thì cũng giống nhau thôi, Bạch Hồng bắn vào vài phút sau mới có thể bắt đầu hủy hoại cơ thể của nó, khi đó chị em mình hủy dung nó cũng thế thôi.” Tề Tư Mục càng thêm ngoan độc mà nghĩ ra chiêu số.

Tề Tư Di vừa nghe em gái đề nghị quả thật thấy cũng không tồi, trước khi nó chết không cho nó sống hẳn hoi là được rồi.

Ân Tịch mơ hồ nghe được cái gì là Bạch Hồng, cái gì là hủy dung. . .

Tề Tư Di giơ tay chậm rãi hướng về bên hông của ả, chỉ cần nhẹ nhàng bắn một phát là con tiện nhân Hứa Ân Tịch này sẽ không bao giờ có thế xuất hiện trong thế giới của ả nữa . . . ha ha. . . .

Ân Tịch đứng ở giữa kho hàng, mê man nhìn hai chị em họ Tề, rốt cục chúng nó đang nói đến cái gì?

Giây phút khi mà cô vẫn còn ngẩn ngơ im lặng, cánh cửa kho hàng đã bị đẩy ra, một thân ảnh hoảng hốt vọt tới trước mặt Ân Tịch.

“Ân Tịch!” Thanh âm của anh dịu dàng như vậy, ấm áp như thế, giống như ánh nắng buổi trưa giữa mùa đông giá lạnh chiếu rọi lên người Ân Tịch, khi mà cô tuyệt vọng nhất không có ai giúp đỡ cô, anh lại xuất hiện.

“Trữ Dịch!” Ân Tịch xoay người, nhỏ giọng gọi, giống như là không thể tin nổi, anh tựa như một vị thần mà xuất hiện trước mặt cô, trong nháy mắt này, trái tim Ân Tịch bỗng nhiên rung động, người đàn ông tỏa sáng như ngọc này đang đứng trước mặt cô, trong ánh mắt anh thâm tình ấm áp triền miên không dứt.

“Chị, chị mau ra tay đi!” Tề Tư Mục đứng một bên lo lắng thúc giục, nửa đường xuất hiện Trữ Dịch làm cho ả ta cảm thấy tức giận mà phiền toái.

Tề Tư Di giơ súng nhằm thẳng vào lưng của Ân Tịch, ả ta không thể tiếp tực bỏ qua cơ hội lần này.

Trữ Dịch nhìn thấy Tề Tư Di ở sau lưng, nhanh chóng xoay người qua đem Ân Tịch kéo vào người mình, mạnh mẽ đem cô vòng về phía sau, bảo hộ cô.

“Đoàng!”

“Đoàng”

Hai tiếng súng cùng lúc vang lên, hai tiếng này làm cho người trong kho hàng chấn kinh, đồng thời khiến cho Thân Tử Duệ và Trữ Hạ vừa mới lái xe đến cũng kinh hoảng. Tựa hồ bọn họ cũng nghe được tiếng súng, bắt đầu theo tiếng súng vang mà tìm kiếm bọn họ.

“Trữ Dịch! Trữ Dịch! ” Ân Tịch lấy lại tinh thần từ trong kinh hoàng, vừa rồi có tiếng súng, Trữ Dịch thế nào?

“Không sao! Không có việc gì cả.” Trữ Dịch cậy mạnh nói, “Anh chỉ bị thương ở cánh tay thôi.”

“Trữ Dịch! Em đưa anh đi bệnh viện.” Ân Tịch nhìn thấy anh thống khổ, nhìn thấy máu tươi đang không ngừng tuôn ra từ cánh tay anh, cô sợ hãi muốn chết, đau đớn này đáng lẽ cô phải là người hứng chịu, nhưng là hiện tại lại để cho Trữ Dịch thế thân.

“A. . . . . .” Trữ Dịch đẩy mạnh Ân Tịch ra, thảm thiết hét lên.

Ân Tịch lại một lần nữa đi về phía trước, sợ hãi trong mắt Trữ Dịch làm cho cô hoảng sợ, anh ấy chỉ bị thương ở cánh tay mà, vì sao anh lại thống khổ như vậy? “Trữ Dịch, anh làm sao vậy? Anh sao thế?”

“Anh không biết, nội tạng của anh. . . Cảm giác như đang. . . vỡ ra! A. . .” Trữ Dịch đau đến mức đập đầu vào nền nhà, vì sao lại đau hết cả lục phủ ngũ tạng như vậy?

“Hứa Ân Tịch, hắn chết là đã định rồi, thần tiên đều không thể cứu sống hắn, chỉ cần Bạch Hồng dính vào máu của hắn, nhất định sẽ ăn mòn nội tạng của hắn, chấp nhận từng giây phút bị tra tấn cho đến chết đi!” Tề Tư Mục lớn tiếng nói, chính là ả hận đến thấu xương, con tiện nhân này cư nhiên không có chết, vậy ả sẽ tự tay giải quyết cô.

“Không. . . Không đúng. . . Không phải vậy! Tề Tư Mục, mày đang nói bậy, cái gì Bạch Hồng cái gì nội tạng, rõ ràng chỉ là một viên đạn, là một viên đạn. . .” Ân Tịch lớn tiếng phản bác, ánh mắt phẫn nộ lộ ra hung quang muốn giết người.

Không có đợi Tề Tư Mục cầm súng lên, cô nhanh chóng cầm lấy súng bên người Trữ Dịch.

Đối đầu với Tề Tư Mục.

“Tề gia chúng mày muốn tao chết, được! Hôm nay chúng ta sẽ đồng quy vô tận, tao giết hai chị em mày sau đó tao tự sát!” Ánh mắt Ân Tịch bắt đầu lộ ra sát khí, cô bị ép đến điên rồi, nếu đã muốn cô chết đến như vậy, vậy cô thành toàn cho bọn chúng, toàn bộ mọi người cùng đồng quy vô tận.

“Mày đừng có làm bừa, đừng có làm bừa.” Tề Tư Mục đột nhiên sợ run người, cứ liên tục lùi về phía sau.

Ân Tịch từng bước từng bước một tiến lên, hiện tại cô không còn sợ gì hết, dù sao cũng là chết.

Tề Tư Mục liên tục xua tay, ả còn chưa muốn chết, ả lại càng không muốn chết ở trong tay Hứa Ân Tịch.

“Mày giết tao, tao chết, mày hẳn cũng phải chết, mày chết con gái mày cả đời sẽ không có mẹ, mày suy nghĩ cho kỹ đi.” Tề Tư Mục bắt đầu thử cầu xin Ân Tịch, ả biết, chỉ cần làm cho Hứa Ân Tịch có ý niệm sống sót trong đầu, ả cùng chị của ả mới có thể thoát ra khỏi kho hàng được.

Viên đạn có Bạch Hồng chỉ có một viên, dùng hết sẽ không còn nữa.

Tay cầm súng của Ân Tịch run run.

“Ân Tịch. . . . . . Lại đây. . . . . .” Trữ Dịch thống khổ kêu to, “A. . . . . .”

Anh biết chính mình thật sự không cứu được nữa, anh cảm giác được trong thân thể có những thứ đang chậm rãi biến mất, mỗi một phút một giây đều tựa như bị cái gì đó cắn muốt đau đớn, đau đến muốn cắn xé da thịt.

Trước khi chết anh phải nói tất cả cho Ân Tịch biết, không thể để cô tiếp tục lầm tưởng nữa, anh không thể đợi thêm một giây phút nào nữa.

“Trữ Dịch, anh đừng làm em sợ! Anh thế nào rồi?” Nước mắt của Ân Tịch rốt cục không thể khống chế được nữa, máu trên tay anh cũng cuồn cuộn tuôn ra ngoài, nhưng mà cô cảm giác được thân thể anh lịch liệt chấn động.

“Ân Tịch. . . . .
. Anh muốn nói cho. . . . . . em, em nghe. . . . . . cho kỹ !”

“Vâng em nghe, anh nói gì em cũng nghe hết, chỉ cần anh khỏe mạnh đứng lên, anh bảo em làm gì cũng được, em sẽ cùng anh nắm tay đến già, chúng ta mười ngón đan, bạ nhau, bạc đầu giai lão.” Ân Tịch nhanh chóng đem tay chính mình đan chặt vào bàn tay Trữ Dịch, đây là hứa hẹn mà Trữ Dịch muốn cô ưng thuận, anh còn nợ cô, cô phải đồng ý với anh !

——-

Tác giả: “Viết đến đây Thần Thần đã khóc, lệ rơi đầy mặt, Trữ Dịch đã ra đi.

Trữ Dịch nhìn thấy tay bọn họ mười ngón đan nhau, anh mỉm cười, nhưng mà anh làm sao mới có thể thực hiện hứa hẹn của chính mình đây, nhưng anh phải làm cho Ân Tịch vui vẻ mà sống, tìm một người đàn ông thay anh chăm sóc Ân Tịch.

Người đàn ông đó là Tử Duệ, anh biết, anh khẳng định cậu ấy yêu Ân Tịch, anh chịu đựng đau đớn kịch liệt trong thân thể cũng phải đem bí mật này nói ra.

“Tiểu Ức . . . Nó không phải . . . không phải của Thân Tử Kiều . . . . Đâu!” Trữ Dịch gian nan mà thống khổ nói.

“Trữ Dịch . . . .” Ân Tịch khiếp sợ, vì sao Trữ Dịch lại nói như vậy?

“Tiểu Ức là . . . . Tử Duệ . . . là con gái của . . . em và Tử Duệ!”

“Không, tại sao có thể như vậy? Thế nào có thể chứ? Anh đừng gạt em!” Ân Tịch lắc đầu, không muốn tin tưởng.

“Vòng cổ, cái vòng cổ kia là của . . . Tử Duệ . . . Đó. . .” Trữ Dịch càng ngày càng thống khổ, lưỡi anh sắp không nói được nữa rồi

Mắt Ân Tịch lại một lần nữa trợn to, Trữ Dịch sao có thể biết nhiều như vậy được?

“A. . . . . .” Lại một lần tiếng kêu tê tâm liệt phế thảm thiết vang lên.

“Trữ Dịch, anh làm sao vậy?” Ân Tịch bị tiếng kêu thảm thiết cùng vẻ mặt thống khổ của anh làm cho sợ hãi, viên đạn bắn vào sẽ không quá đau đớn như vậy, xem ra Tề Tư Mục nói đều là sự thật, đều là sự thật, vậy Trữ Dịch phải chết sao?

Không, không muốn. . . . . . Không muốn, cô không muốn Trữ Dịch phải chết, không, cô không muốn! Trái tim Ân Tịch cơ hồ muốn vỡ vụn ra.

Bên kia, thanh âm yếu ớt của Tề Tư Di vang lên, “Tư Mục, đến . . . đưa . . . đưa chị. . . . . . Đi bệnh viện. . .”

“Chị, chị làm sao vậy?” Tề Tư Mục bị giọng nói từ phía sau của chị gái làm cho hoảng sợ, vội vàng chạy tới bên cạnh ả, lại phát hiện ngực trái của chị mình đang đổ máu.

“Chị, chị trúng đạn rồi, chị đừng làm em sợ!” Tay Tề Tư Mục bị máu nhuộm đỏ, sợ tới mức kêu to lên.

“Mau. . . Bệnh viện. . . ” Sắc mặt Tề Tư Di tái nhợt không có một tia máu.

Nhìn thấy sắc mặt của chị gái, Tề Tư Mục cũng sợ tới mức sắp khóc ra, Hứa Ân Tịch chẳng những không chết, ngược lại chị gái lại bị thương nặng. Nhưng giờ phút này, thù hận đối với Hứa Ân Tịch không thể tiếp tục trả nữa, cứu tính mệnh Tề Tư Di quan trọng hơn.

Ả ta cõng chị gái lên lưng, bắt đầu hướng bên ngoài đi ra.

Sắc mặt Trữ Dịch càng ngày càng trở lên nhăn nhó, Ân Tịch nhìn sự thay đổi của anh, căm hận cùng áy náy trong lòng hòa làm một, đau đớn như vậy đáng lẽ cô phải là người chịu đựng, nhưng mà hiện tại người gánh chịu lại là Trữ Dịch.

“Ân Tịch . . . cố gắng. . . Còn sống. . . phải sống thật tốt!” nói xong câu này, Trữ Dịch phát hiện bản thân mình đã không thể nói được nữa, chỉ có thể tĩnh lặng nhìn cô.

“Không . . . . Trữ Dịch, anh phải khỏe mạnh đứng dậy, em với anh sẽ cùng nhau sống thật hạnh phúc.” Ân Tịch vẫn là không muốn tin tưởng người đàn ông vừa mới như một vị thần trước mặt cô lại sắp ra đi.

“Ân . . . Ân . . .” Ánh mắt anh không ngừng quét về một bên, không ngừng đảo qua, anh muốn nói cho Ân Tịch cái gì?

“Trữ Dịch, anh muốn nói cái gì? ” Thanh âm của Ân Tịch không ngừng nghẹn ngào, đau đớn.

“Ân . . . Ân . . .” ánh mắt anh lại nhìn về một bên, Ân Tịch nhìn theo tầm mắt anh, bên đó chỉ có một thứ, là súng, súng của Trữ Dịch.

“Anh muốn em đi lấy súng?” Ân Tịch thử hỏi.

Trữ Dịch gật mạnh đầu, lại lần nữa trở người, kiềm chế không nổi hét ra tiếng.

“Trữ Dịch . . .” Ân Tịch lần nữa bị tiếng hét của anh là cho kinh hoàng, nhìn anh đau đớn đến cỡ nào, Ân Tịch muốn san sẻ cùng anh, chính là cô phải làm sao mới có thể giúp anh giảm bớt đau đớn?

“Súng, em lấy đến đây, cho anh. . .” Ân Tịch cầm súng muốn đưa qua đi, lại phát hiện ánh mắt anh có gì đó không đúng.

Không, không muốn, Trữ Dịch nghĩ muốn tự sát, anh muốn thoát khỏi chuỗi thống khổ này.

“A. . . A. . .” Trữ Dịch chỉ có thể phát ra tiếng a a, anh muốn di động thân thể một chút, lại phát hiện giờ phút này ngay cả cử động cũng không thể.

Chỉ có thể nằm thẳng người, từng giây từng khắc cảm nhận đau đớn khi một phần cơ thể mình biến thành dịch, tay anh từ từ giơ lên. Quá trình này, cơ hồ làm cho người ta chết đi hàng trăm, hàng ngàn, hàng vạn lần

“A. . . A . . . A . . . A . . .” Thân thể Trữ Dịch cứng ngắc, ánh mắt khát cầu nhìn Ân Tịch, như là muốn nói với cô, thậm chí là đang cầu xin cô, giúp anh chấm dứt loại thống khổ này.

“Trữ Dịch. . . Không muốn. . . Em không làm được. . . không làm được. . .” Ân Tịch nước mắt tràn mi, cô tình nguyện người phải gánh chịu mọi thống khổ này chính là cô, mà không phải Trữ Dịch, cô có bao nhiêu tự trách, lại có biết bao áy náy, cả đời này cô cũng không thể quên đi hoàn cảnh lúc này, phút giây này.

“A a. . . A a. . .” đau đớn cùng khát cầu trong mắt Trữ Dịch càng thêm sâu sắc, mà khuôn mặt do đau đớn từ thân thể truyền tới càng lúc càng trở lên dữ tợn.

Trữ Dịch thực cố gắng, dùng hết toàn bộ sức lực trên người mới giơ tay chỉ đến vị trí tim của mình, như là nói cho Ân Tịch, nhằm vào nơi này mà nổ súng, một phát có thể giải quyết tất cả mọi thống khổ.

“Không, em không! Em không!!” Ân Tịch quật cường từ chối, cô không thể làm được, cô không thể tự mình xuống tay với Trữ Dịch được, “Em đưa anh đi bệnh viện, anh cố chống đỡ!”

Ân Tịch cúi người xuống, muốn đem Trữ Dịch nâng dậy, chính là. . . Chính là. .

Ân Tịch giật mình từng bước lui về phía sau, thân thể Trữ Dịch cơ hồ là, cơ hồ là bị đào rỗng, cô lại một lần nữa nhìn về phía Trữ Dịch, đau đớn của anh, khẳng định là muốn chết mà lại không chết được, muốn sống cũng không sống được, phải không?

Là cô hại anh bị như vậy, là cô hại anh! Nếu không phải vì cứu cô, Trữ Dịch làm sao mà phải chịu đau đớn như vậy chứ, làm sao có thể bị vậy chứ?

Nếu có thể giảm bớt đau đớn của anh, cô phải làm như vậy, nhất định phải làm như vậy! Cô nâng cánh tay lên, cầm súng hướng về phía Trữ Dịch!

Trữ Dịch nhìn thấy cô giơ súng lên, nhìn thấy khuôn mặt mang lệ của Ân Tịch, ‘Đừng khóc, Ân Tịch, anh không hối hận, anh Trữ Dịch của em mãi mãi không hối hận!’

Anh chậm rãi nhắm hai mắt lại, “sau này, Ân Tịch, em nhất định phải hạnh phúc, nhất định phải . . . !”

“Đoàng. . .”

“Không . . . . .”

“Không ……”

Hai tiếng hét cơ hồ là cùng lúc vang lên, Ân Tịch nhằm thẳng trái tim Trữ Dịch bắn xuống, viên đạn xuyên qua thân thể của anh

Tiếng thét thống khổ chói tai của Ân Tịch vang vọng khắp mọi nơi, cô thống khổ ngẩng đầu lên đối mặt với trần nhà kho mà gào thét.

Một tiếng “Không. . . . ! ” là của Trữ Hạ kêu ra, cô nhìn thấy anh hai của mình bị ÂnTịch một phát súng bắn chết, cơ hồ là ngã ngồi xuống, Thân Tử Duệ một tay đỡ cô.

Một trước mắt làm cho hắn kinh sợ , chuyện này đến tột cùng đã xảy ra cái gì? Hứa Ân Tịch vì sao lại nổ súng với Trữ Dịch? Hắn không tin Ân Tịch sẽ giết Trữ Dịch, hắn không tin!

Trữ Dịch vĩnh viễn nhắm hai mắt lại, có thể anh chưa bao giờ ngờ rằng anh lại chết như vậy, hơn nữa lại chết vội vàng, tức tưởi như vậy, cái chết của anh khiến cho những người thân thiết bên cạnh anh có bao nhiêu tiếc nuối cùng thống khổ.

Ân Tịch đã không thể nhớ rõ chính mình đi ra khỏi kho hàng như thế nào, sau khi cô nổ súng giết chết Trữ Dịch xong, trong lòng cô phẫn nộ hướng khoảng không mà gào thét, vẫn không ngừng, tiếng hét không ngừng vọng xa, sau đó rốt cục cô không thể hét được nữa, sau đó cô nhìn thấy Thân Tử Duệ cùng Trữ Hạ hướng tới phía cô đi tới.

Cô nhớ rõ, khi đó Trữ Hạ khóc gọi anh hai của cô ấy, sau đó phẫn nộ cầm súng lên nhằm vào cô, nhắm ngay đầu của Ân Tịch, Ân Tịch không có bất kỳ phản kháng cùng một câu oán hận nào nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Chính là tiếng súng vẫn không có vang lên, nhưng là, cô cảm thấy mình mệt mỏi quá, mệt mỏi quá. . .

. . . Ngay sau đó, cô hôn mê bất tỉnh. . . . . .

~~~~~~~~~~~Vficland~~~~~~~~~~~

Thành phố K một nơi khác, Tiểu Ức an toàn được cứu ra, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, Hạ Thiên Triệu lần đầu tiên dắt tay một đứa bé. Khi thủ hạ của hắn nói cho hắn biết Trữ Dịch không có xuất hiện, việc đầu tiên là hắn chạy tới thay vị trí của anh, nhận được Tiểu Ức, việc hắn đã hứa với Hạ Vũ, cũng hứa với Trữ Dịch, hắn nhất định làm được.

Khi hắn gọi được đến số di động của Trữ Dịch, truyền đến là thanh âm như tiếng động đất của Thân Tử Duệ.

“Tử Duệ, Trữ Dịch đâu?” trực giác của hắn nói cho hắn biết có chuyện không may đã xảy ra.

“Cậu ấy . . . Cậu ấy đi rồi!” Thân Tử duệ phun ra được 5 chữ này, hắn không biết được đầu óc của hắn chết lặng đến cỡ nào.

Khi Hạ Thiên Triệu nghe được 5 chữ này xong, hắn cũng chết lặng như vậy, không muốn tin tưởng tất cả, làm sao có thể xảy ra chuyện như vậy chứ? Người anh em của hắn, Trữ Dịch, đã chết?

Thân Tử Duệ gọi người hỏa táng tới kho hàng, bởi vì thân thể của Trữ Dịch, bởi vì hắn phát hiện hắn chỉ cần nhẹ chạm vào thân thể anh đến đâu thân thểsẽ biến dạng đến đó, đây là chết vì cái gì?

Tuyệt đối không phải do súng, phát súng của Ân Tịch chính là muốn chấm dứt sự thống khổ cho Trữ Dịch.

Tựa hồ Trữ Dịch ra đi thực thanh thản, đôi mắt anh yên tĩnh nhắm lại.

Thế giới này đột nhiên xảy ra rất nhiều điều kinh khủng, lần đầu tiên Thân Tử Duệ phát hiện ra những điều hắn biết quá ít, mà tựa hồ với mỗi chuyện hắn đều đến chậm một bước.

Hắn gắt gao nắm chặt nắm tay, hắn nhất định phải tìm ra hung thủ sát hại Trữ Dịch, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho kẻ đó, tuyệt đối sẽ không!

Trữ Hạ nhìn thấy anh hai của mình chết ngay dưới súng của Ân Tịch, khi cô muốn thay anh hai cô báo thù, lại bị Thân Tử Duệ ngăn lại, cô không can tâm, Hứa Ân Tịch có tài đức gì, có thể làm cho một người đàn ông như anh hai của cô yêu sâu đậm đến như vậy, lại làm cho Thân Tử Duệ tựa như yêu còn điên cuồng hơn, cô ta dựa vào cái gì?

Nếu như anh hai cô không phải chết dưới súng của cô ta, nhất định cũng sẽ vì Hứa Ân Tịch cô ta mà chết, cô không thể cứ nhẹ nhàng như vậy mà buông tha cho cô ta, tuyệt đối sẽ không!

Việc mà Hạ Thiên Triệu hứa với Hạ Vũ và Trữ Dịch hắn đã làm được, thừa dịp Thân Tử Kiều còn chưa có phát hiện ra, hắn lập tức đưa Tiểu Ức ra nước ngoài, chuyến đi này của cô bé, chặt đứt rất nhiều phiền toái sau này cho Ân Tịch, ở nhà cô đã không còn gì phải lo lắng, cũng có thể càng thêm thuận buồm xuôi gió.

Cô nói với chính mình, bọn chúng nợ cô, nợ Trữ Dịch, cô phải từng chút từng chút đòi toàn bộ trở về, trả lại gấp bội cho Trữ Dịch.

Cái chết của Trữ Dịch khơi dậy cừu hận đã đè nén sâu trong lòng của cô, những kẻ mang cùng dòng máu với cô, lại khiến cô đau đớn tổn thương sâu sắc nhất, cô thề, cô phải đòi lại tất thảy.

Tề Tư Di, Tề Tư Mục, những thống khổ mà bọn chúng lưu lại trên người cô, cô phải từ từ từ từ đòi lại…..

Lời tác giả: Tôi thực sự do dự khi viết kết cục này cho Trữ Dịch, có nên viết một bi tình như vậy hay không, thực sự đã nhiều ngày nay tôi không thể đi vào giấc ngủ, nhân vật này mãi mãi là nỗi đau trong lòng tôi, đối với tình yêu anh trước sau thủy chung như một, từng có ích kỷ, từng có đố kị, nhưng cuối cùng vẫn đặt hạnh phúc của Ân Tịch lên đầu, vì hạnh phúc của cô mà lo lắng.

Anh lặng lẽ vì Ân Tịch làm rất nhiều điều, lặng lẽ trả giá. Tận đến khi chết đi, anh vẫn muốn tìm một người đàn ông khác thay anh tiếp tục yêu cô, thay anh chăm sóc Ân Tịch.

Cuộc sống của mỗi chúng ta, cũng có những người như vậy, bọn họ không cần ai đáp trả tất thảy những gì họ đã trả giá cho tình yêu, cuối cùng chỉ là một mình đau thương.

Tình yêu, vốn không có công bằng như mua bán.

Trữ Dịch dùng sinh mệnh của mình nói cho Ân Tịch biết, anh yêu cô đến nhường nào. Ân Tịch thực day dứt, cứ việc cô không yêu Trữ Dịch như anh yêu cô, nhưng là cái chết của Trữ Dịch đã khơi dậy oán hận vẫn chôn giấu trong cô.

Ban đầu, tôi không nghĩ mình sẽ viết đến báo thù, cho tới bây giờ đều chưa có nghĩ tới, chính là nội dung câu truyện mỗi ngày lại phát sinh một chút, mỗi ngày lại biến hóa, cuối cùng đem tất cả chuyện xưa hướng về một phía.

Hy vọng những người đã chú ý đến tác phẩm này của tôi, có thể vẫn tiếp tục ủng hộ, tiếp tục dõi theo Thần Thần để xem Ân Tịch làm thế nào đối đầu với Tề gia, xem tình cảm của Thân Tử Duệ cùng Ânn Tịch thăng hoa đến đâu.

Chuyện xưa đến bây giờ, lại lần nữa lên đến cao trào, sẽ diễn biến tiếp theo như thế nào:

1- Tề Tư Di lãnh một phát súng từ Trữ Dịch, anh có thể giết chết cô ta hay không? Cuối cùng cô ta là chết ở dưới tay ai?

2- Kết cục của Tề Tư Mục cùng với người trong Tề gia: Tề Gia Tĩnh, Ngô Niệm, Lâm Âm Ái, Tề Tư Gia?

3- Chuyện gì xảy ra với Trữ Hạ, cảm tình của cô với anh hai cô, tình yêu bằng cả sinh mệnh của cô với Thân Tử Duệ, cùng Ân Tịch, Thân Tử Duệ cảm tình của ba người cuối cùng sẽ như thế nào?

4- Thân Tử Kiều lại có những chiêu số, âm mưu nào, còn có kết cục của Tống Hồng nữa?

5- Hạ gia, tình yêu của Hạ Vũ, Trần Hãn người có bộ dáng giống với Trần Thuật kia, có phải chỉ là giống hay chính là Trần Thuật.

Thần Thần nhất thời xúc động tưởng nhớ đến chuyện trước đây mà chia sẻ với mọi người vài câu, đến đây xin dừng lại.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện