Hoàng hôn, những tia sáng mặt trời cuối cùng xuyên qua cửa sổ hắt lên bóng dáng của hắn.
Văn phòng càng ngày càng tối hơn, chỉ có vài tia sáng từ máy tính phản chiếu, hắn không ngừng ở những trang mạng mà tìm kiếm, lại đọc, lại tìm. . . . Trong lòng hắn lại không ngừng khó chịu.
“Thân tổng, ngài hôm nay tăng ca, có cần tôi gọi sẵn bữa tối không?” Thư kí gõ cửa tiếng vào, ngọt ngào mà cười.
“Không cần, cô bận thì cứ về trước!” Thân Tử Duệ không có ngẩng đầu, trực tiếp cự tuyệt .
“Vậy ngài cứ làm đi, có việc gì có thể gọi điện thoại nội bộ cho tôi bất cứ lúc nào.” Thư ký tiếp tục tươi cười.
Thân Tử Duệ dường như đột nhiên nghĩ tới gì đó, lập tức ngẩng đầu lên, gọi thư kí lại, có chút ngượng ngùng mà nỏi: “She, tôi muốn hỏi cô một chuyện.”
Thư kí sau khi nghe được, kinh ngạc, đường đường là chủ tịch Thân Thị cư nhiên lại cũng có ngữ khí như vậy, cô ta giả vờ trấn định trả lời, “Ngài cứ nói, tôi nhất định sẽ trả lời.”
“Thường thì cô và bạn trai, . . . mà không, bạn trai cô làm thế nào để tỏ ra là . . . . Anh ta quan tâm cô?” Thân Tử Duệ suy nghĩ một chút, lại bổ sung một câu, “Hoàn cảnh là anh ta không thể ở bên cạnh cô.”
Thư ký mỉm cười, không dám biểu hiện cảm xúc gì khác, “Hoàn cảnh như vậy, bạn trai của tôi đều gửi tin nhắn cho tôi.”
“Tin nhắn điện thoại?”
“Vâng, đúng vậy, Thân tổng.” Cô ta vẫn duy trì nụ cười thường niên.
“Tôi biết rồi, cô có thể tan tầm về nhà rồi.”
Vừa nghe có thể tan tầm, được giải phóng, cô ta vô cùng hưng phấn, lập túc nói lời cám ơn xong đã xoay người đóng cửa lại, nhưng đối với vấn đề đặc thù của Thân Tử Duệ lại khiến cô ta có chút mất mát, chẳng lẽ hắn có tâm tư?
Thân Tử Duệ khổ sở phát hiện, hắn cho tới bây giờ đều chưa từng gửi tin nhắn cho một người nào, ở trong cuộc sống của hắn, chỉ có gọi và nói, chưa từng có tin nhắn. Lông mày hắn nhíu chặt lại.
Đây là lần đầu tiên, hắn thực sự lấy di động ra thử tính năng nhắn tin của điện thoại, có lẽ đó là một biện pháp đáng giá thử một lần.
“Ân Tịch, bộ phim của Trần Hãn ngày mau sẽ bắt đầu đi thành phố F khởi quay, chuyến công tác này, cậu có thể đi chứ?” Hạ Vũ đưa lên lịch trình làm việc mới nhất cho Ân Tịch.
Ân Tịch do dự một chút, cuối cùng gật gật đầu, “Có thể! “
Bộ phim này có rất nhièu tình tiết giống với quá khứ của cô, còn có quá khứ của mẹ, cô nhất định phải diễn thật tốt, hy vọng ngày phim của cô công chiếu, mẹ có thể tỉnh dậy.
“Được, vậy những chuyện khác mình sẽ đi bàn lại với phía đạo diễn bên kia.”
“Cậu vất vả rồi, Hạ Vũ.” Ân Tịch giơ tay nắm chặt lấy một bàn tay của Hạ Vũ, trong mắt một phần cảm kích lại một phần kính trọng.
Hạ Vũ con cười không nói.
Ban đêm, tĩnh lặng như vậy, bệnh tình của mẹ cô mỗi ngày một tốt hơn, bà ngoại biết Tiểu Ức hết thảy đều bình an cũng cười vui vẻ. Còn công việc?
Tề Tư Di đã chết, cái chính là cô lại tuyệt đối không vui vẻ, ả ta có chết hàng ngàn hàng vạn lần cũng không thể đổi về được sinh mệnh của Trữ Dịch. Cô cùng Tề Tư Mục đều đang âm thầm tranh đấu, thậm chí là hai công ty giải trí cũng đang âm thầm tranh đấu, mặc kệ là thế nào, hiện tại vị trí của cô trong làng giải trí đều cao hơn Tề Tư Mục rất nhiều, chính là dù có như vậy Ân Tịch cũng không cảm thấy vui vẻ gì.
Đúng vậy, cô phát hiện ra bản thân mình rất cô độc, trừ bỏ người thân cùng Hạ Vũ, cô không còn có một người bạn bè nào, những người đối tốt với cô, tựa hồ đều rời xa cô, ban đầu là Trần Mục, sau đó lại là Trữ Dịch.
Đang lúc ngây ngốc, di động đột nhiên truyền đến tiếng báo tin nhắn, muộn như vậy, là ai chứ? Thực đã lâu lắm rồi cô không có nhận được tin nhắn của ai.
Là một dãy số xa lạ, tò mò nhịn không được mà mở ra, nôi dung rất đơn giản: “Em ngủ chưa?”
Người kia là ai, nhất định là nhầm số rồi, Ân Tịch nghĩ vậy, cô đem điện thoại ném sang một bên, không có trả lời lại.
Năm phút trôi qua, tiếng báo tin nhắn lại lần nữa vang lên, vẫn là dãy số xa lạ kia, Ân Tịch điều chỉnh hô hấp, vẫn là nhịn không được mà mở ra, vẫn như trước rất đơn giản, “Em đang ngủ sao? Cho nên mới không trả lời tin nhắn của tôi.”
Ân Tịch cứng người, lời lẽ trong tin nhắn không rõ ràng như vậy, có lẽ là người yêu nhau, cái chính là người yêu sao lại nhớ nhầm số chứ?
Đầu óc của cô bắt đầu rối tinh lên, có nên trả lời tin nhắn này hay không? Có nên trả lời hay không?
Khi mà Ân Tịch nhận được tin nhắn thứ ba, đầu óc của cô đều trở lên trống rỗng, nội dung dĩ nhiên là: “Anh nhớ em!”
Cô không có do dự nữa, chỉ trả lời một câu: “Thực xin lỗi, tôi không phải người mà anh muốn tìm.”
Ân Tịch cho rằng sau khi trả lời như vậy, người bên kia nhất định sẽ rõ, sẽ không nhắn tin quấy rầy cô nữa, trên thực tế, cô sai rồi, di động một phút đồng hồ sau lại vang lên.
“Cô là ai? Vì sao số di động này lại ở chỗ của cô, tôi ra lệnh cho cô, trả lại cho cô ấy!”
Ân Tịch vừa nhìn thấy, thiếu chút nữa ngất mất, người này sao lại bá đạo đến mức không thể nói lý như vậy chứ, cư nhiên lại không quên ra lệnh cho người khác, thật đáng giận. Tâm tình buồn bực của cô biến thành phẫn uất.
“Tôi không phải là ‘cô ấy’ mà anh muốn tìm, số di động này vẫn là của tôi từ đầu tới giờ, xin dùng từ chuẩn xác một chút. Cám ơn!” Không biết vì sao phải trả lời tin nhắn này, cô chưa bao giờ dễ bị chọc giận như vậy, nhưng là lần này vì sao lại thế?
Ân Tịch tự hỏi chính mình, nửa đêm có một tin nhắn lạ, tại sao cô phải trả lời? Chẳng lẽbởi vì hắn là người mà lúc cô cô đơn
nhất thì có thể nói chuyện với cô sao?
Vài giây sau lại có tiếng tin nhắn đến.
“Thực xin lỗi, kỳ thật tôi biết cô không phải ‘cô ấy’, tôi chỉ là muốn nói với mình.”
Nội dung của tin nhắn dường như càng ngày càng làm cho cô khó có thể nắm bắt được, đối phương rốt cục là người như thế nào, hắn gửi tin nhắn này là có ý đồ gì, chẳng lẽ là người muốn đối phó với cô sao?
Ân Tịch càng nghĩ càng thấy lạ, nghĩ đến bản thân mình, có phải gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, cho nên cô rất nghi thần nghi quỷ sao?
Lâu không thấy Ân Tịch trả lời lại, đối phương lại gửi một tin nhắn khác tới đây, nội dung lần này lại càng làm cho cô giật mình.
“Thực xin lỗi, bởi vì tôi không thể nói chuyện, bởi vì tôi không có bạn bè, nhưng mà tôi rất mong ước có bạn bè, cho nên tôi tùy tiện tìm một số điện thoại rồi nhắn những tin nhắn này.”
Câm điếc, mong ước có bạn bè, đây đều là những lý do cực kỳ quặc, Thân Tử Duệ cầm di động, hắn không thể không thừa nhận, đây là một việc kỳ quái nhất mà hắn đã làm, ban đầu hắn ý định là viết tin nhắn an ủi cô, chính là lại sợ cô cự tuyệt, sẽ không để ý tới. Do đó hắn chọn một dãy số xa lạ, chính là hy vọng cô có thể có thêm bạn bè, có thể không cô đơn nữa, trừ bỏ Hạ Vũ, bên người Ân Tịch thực đã không còn ai có thể tin tưởng.
Đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, hắn không dám tiếp cận cô. Loại sợ hãi này từ khi nào thì xuất hiện, hắn vẫn một mực tự hỏi chính mình. Là từ một khắc kia khi Trữ Dịch ra đi mà bắt đầu, hắn nhìn thấy cô ôm thân thể của anh ngửa mặt lên trời gào thét, nhìn thấy cô không chút nào sợ hãi mà chấp nhận sự nhục nhã trừng phạt của Trữ gia, nghe thấy cô nói với Trữ Dịch, ba năm cô vì anh mà thủ tiết.
Hắn liền hiểu rằng, Trữ Dịch đã dùng phương thức này để đi vào trái tim cô, nhưng mà hắn không hy vọng cả đời này cô đều phải sống trong thống khổ bi ai.
Hắn nở nụ cười thấy tin nhắn trả lời, Hứa Ân Tịch luôn có lòng cảm thông, tuy rằng cô phòng bị không để cho người khác đi vào lòng của cô, nhưng cô vẫn rất dễ dàng mà tin tưởng người khác, cho nên hắn nói như vậy, cô nhất định sẽ trả lời lại.
“Không sao, hy vọng đêm nay anh có thể vui vẻ, ngủ ngon.”
Nội dung cùng ý nghĩa của tin nhắn thực đơn giản nhưng lại làm cho hắn có chút vui vẻ, hắn mới biết hắn cô độc tới mức nào, cho tới bây giờ cũng chưa có ai thực sự quan tâm hắn, người ngoài nhìn hắn ở trên cao, chưa từng có ai hỏi qua hắn, ở trên cao như vậy, có cô đơn không, bởi vậy đêm nay nhất định là kết thúc cũng chính là một sự khỏi đầu mới.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“Chủ tịch, người phụ trách bên Hoa Đằng rất hợp tác, nói những chuyện mà ngài giao phó hắn tuyệt đối làm thật tốt.” Trợ lý đặc biệt của Thân Tử Duệ nhỏ giọng nói.
“Giao phó cho hắn những chuyện gì?” Thân Tử Duệ không có ngẩng đầu, đầu vẫn cúi chăm chú xử lý công việc.
“Những chuyện Hứa tiểu thư không muốn làm, như hầu tiệc, hầu rượu, những chuyện có lợi với Hứa tiểu thư đều sẽ ưu tiên cho Hứa tiểu thư đầu tiên, như là kịch bản tốt, quảng cáo lớn, hay là tuyên truyền . . . .”
“Có dặn với hắn ta không được để cho ai biết, đặc biệt là Hứa tiểu thư hay không?” Thanh âm của Thân Tử Duệ băng lãnh không có một tia ấm áp.
Ở trước mặt bất luận kẻ nào hắn vẫn đều băng lãnh như vậy.
“Ngài yên tâm, những chuyện này tôi đều đã dặn dò, bất kỳ tin tức gì liên quan đến Hứa tiểu thư đều sẽ báo với ngài ngay lập tức. Sáng nay 6h Hứa tiểu thư đã đi đến thành phố F quay phim.”
Trách không được không có trả lời tin nhắn, sớm như vậy đã bay đi, nhất định là rất vội vàng. Thân Tử Duệ lại tiếp tục hỏi: “Mẹ cùng bà ngoại Hứa tiểu thư tình hình thế nào?”
“Bệnh tình của mẹ Hứa tiểu thư đang tốt dần lên, thân thể đã bắt đầu khôi phục, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, một năm hoặc là nửa năm nữa hẳn là có thể khôi phục bình thường, còn về phần bà ngoại cô ấy thì hiện tại mỗi ngày đều đi bệnh viện chăm sóc mẹ Hứa tiểu thư, thời gian khác đều là ở nhà.”
“Còn gì nữa?” Ngữ khí của Thân Tử Duệ đột nhiên trở lên rất nghiêm túc.
“Chủ tịch, ý tứ của ngài là?” Trợ lý đặc biệt có chút bất an hỏi.
“Tôi nói rồi, an toàn là quan trọng nhất, đi theo tôi lâu như vậy, chẳng lẽ cậu còn không hiểu sao?”
Trợ lý đặc biệt sợ tới mức toát cả mồ hôi, “Chuyện này ngài không cần lo lắng, tôi đã an bài bảo vệ ở bệnh viện cùng với nhà của Hứa tiểu thư, luôn có người theo dõi, không có chỉ thị của ngài vẫn tiếp tục theo dõi.”
Thân Tử Duệ ngẩng đầu, ngữ khí vẫn lạnh như băng, “Điều tra giúp tôi về Tề gia.”
Trợ lý đặc biệt gật đầu, không hỏi nguyên nhân, đây tựa hồ chính là hiểu biết cũng là nguyên tắc khi làm việc của hắn. Thân Tử Duệ cần là người có tinh thần chuyên nghiệp.