Nghe thấy tiếng cánh cửa ở sau người nặng nề mà vang lên, tim Ân Tịch đột nhiên đập loạn lên, cô và hắn cùng ở một căn phòng, cửa phòng còn khóa?
"Anh thả tôi ra!" Cô gắng sức mà giãy dụa, cô muốn rời khỏi nới có hơi thở nguy hiểm này.
"Im lặng một chút!" Hắn cho cô một ánh mắt không dễ đối phó, lập tức lôi kéo tay cô hướng phòng tắm mà đi vào.
Chuyện này, chuyện này, là cái gì? Hắn rốt cuộc muốn làm gì chứ?
"Anh rốt cuộc muốn làm gì?" Thanh âm của cô lại một lần nữa vang lên, dùng giọng nói gần như cầu xin. Cô thật sự sợ những nơi như thế này.
"Cô xem tóc của cô kìa, tất cả đều là bánh ngọt!" Hắn buông lỏng tay, xoa những sợi tóc dính đầy bánh ngọt, một sợi lại một sợi giúp cô lau sạch, cực kì thân mật mà tựa vào phía trước người cô, thậm chí cô còn có thể ngửi được mùi vị nam tính quen thuộc kia trên người hắn, nhàn nhạt mà khiến cô có phần ngất ngây.
Hoàn cảnh mờ ám thế này, lại tiếp tục kéo dài thêm, chỉ có thể làm đôi bên càng thêm bất an, cô theo bản năng lùi về phía sau.
"Thân tiên sinh, tôi nghĩ không cần, cảm ơn sự quan tâm của ngài!" Cô nghĩ, cô nói như vậy, Thân Tử Duệ hẳn là sẽ hiểu rõ được ý của cô là như thế nào, hắn hẳn là biết cân nhắc, người đàn ông tự cao tự đại như hắn có lẽ sẽ không làm khó dễ cô.
"Cô suy nghĩ nhiều quá, Hứa tiểu thư!" Thanh âm trong trẻo của hắn lại một lần trở nên lạnh lùng, bá đạo, hơi thở lại càng thêm mãnh liệt. "Cái đầu, cúi xuống đi".
Ngay cả một cơ hội từ chối cũng không cho cô, nói xong chính mình đã đem cô đè xuống, làm cho cô nằm ở trên chiếc ghế chuyên dùng khi gội đầu.
Mà giờ phút này, cô tựa hồ cũng quên mất phản kháng cùng cự tuyệt, mặc cho hắn đem nước ấm nhẹ nhàng mà xả vào tóc của cô, bàn tay hắn mềm nhẹ mà vuốt ve sợi tóc của cô.
Dầu gội đầu hương hoa nhài nhẹ nhàng, qua bàn tay của hắn một lần lại một lần chạm tới da đầu của cô, cô có thể cảm giác được rõ ràng những ngón tay không có móng tay của hắn rất ấm áp mà mang theo ma lực, truyền tới thân thể của cô. . .
Vì cái gì hắn đột nhiên đối xử với cô tốt như vậy? Thay cô giải vây, còn giúp cô gội đầu. . . Và có lẽ sẽ còn hơn nữa . . .
Đây không phải hành vi mà Thân Tử Duệ nên có, với cô hắn từng chỉ có nhục nhã cùng tra tấn, hắn đột nhiên thay đổi làm cho cô càng thêm bối rối.
Người đàn ông đang gội đầu cho cô là baba của Tiểu Ức, là người đàn ông cô đã từng nhung nhớ . . . .
Hắn giúp cô xả bọt dầu gội đầu, vì cô nhẹ nhàng mà lau khô tóc, sau đó, cầm lấy máy sấy bên cạnh lên.
Động tác của hắn có chút vụng về, một hồi chăm chú thổi, một hồi lại nghịch ngợm trêu đùa, mỗi một cọng tóc đều được hơi nóng thổi qua, cô có có thể nghe được tiếng tim mình đập.
Ngoài âm thanh của máy , bên trong cơ hồ chỉ có thể nghe được tiếng tim của đối phương đang đập.
Cảm giác được trên đầu đã không còn ẩm ướt, Ân Tịch dứt khoát đứng lên, mắt đẹp veo trong mở lớn. "Cảm ơn ngài, Thân tiên sinh!".
Cô chỉ nhẹ nhàng thẳng mắt nhìn hắn, nhưng hắn lại có thể cảm giác được bản thân mình đang bức bối khó chịu, muốn ôm cô . . .
Ân Tịch thấy hắn không nói, lại bị nhìn chằm chằm, mắt có chút mất tự nhiên mà cụp xuống. Nhưng trên mặt lại không khỏi một trận ửng hồng.
Đáng chết, cô cư nhiên lại có vẻ mặt như vậy, chẳng lẽ cô không biết vẻ mặt như vậy của phụ nữ sẽ khiến cho nhịp tim của đàn ông không thể kiểm soát được sao? Hắn có thể cho là cô đang dụ dỗ hắn không?
Cơ thể hắn chậm rãi tiến lên, một tay kéo cô ôm cô trong ngực mình.
"Ân Tịch, đừng rời khỏi anh!" Hắn dùng lực, hung hăng tựa như là muốn đem cô khảm sâu vào cơ thể của chính mình, thanh âm khàn khan lộ ra hơi thở nặng nề.
Trống rỗng một giây, hai giây, ba giây. . .
Tay cô còn chưa có kịp đẩy hắn ra, đôi môi có chút lạnh của hắn đã hung hăng đặt ở trên cánh môi hé mở của cô, toàn bộ quá trình đều không có sự cho phép của cô, hắn đã bá đạo như vậy mà cạy mở hàm răng của cô, đầu lưỡi mềm mại cũng không mất đi bá đạo mà càn quyét trong miệng cô.
Tay hắn gắt gao mà cố định đầu của cô, sợ cô sẽ chạy trốn, sẽ trốn tránh.
Nhiệt độ cùng hơi thở nóng bỏng từ người hắn ùn ùn kéo đến, ép tới khi cô thở không nổi, trong đầu trong thân thể đều không thể hô hấp, sự công
kích mãnh liệt này khiến cô mất đi khả năng suy nghĩ.
Hắn một lần lại một lần hút lấy hương thơm trong miệng cô, sự ngọt ngào của cô mang đến cho hắn kích thích, một cái hôn không thể khiến hắn thỏa mãn, ở cơ thể hắn nói với hắn, hắn muốn càng nhiều. . . . Hiện tại hắn đã nghĩ muốn cô, không ngừng muốn . . . .
Bàn tay hắn bắt đầu chậm rãi dời xuống, cho đến thắt lưng của cô, bàn tay khẽ nắm chặt lấy, khiến cho cô càng thêm kề sát về phía mình, cảm nhận được nơi nóng cháy của hắn đang nhanh chóng bành trướng.
Môi hắn chậm rãi dời xuống, hắn cũng cảm giác được hô hấp của cô đang chậm rãi trở nên ồ ồ, cơ thể của cô đã khát khao hắn.
Một bàn tay chậm rãi thẳng tiến đến nơi đẫy đà của cô, cảm giác đầy đặn trên tay khiến hắn càng thêm nóng vội.
Phản kháng của cô có vẻ yếu ớt, vô lực. Ngay cả suy nghĩ cũng đình trệ, cô chỉ có thể cảm nhận được mùi thuốc lá cùng mùi cơ thể hắn pha trộn vào nhau, ngoài ra không còn gì khác.
Từng bước một, dục vọng trong mắt hắn càng ngày càng nồng đậm, càng ngày càng bùng cháy.
Hắn lại một lần nữa dùng sức mà vuốt ve nơi mẫn cảm của cô, tay hắn bắt đầu đi thăm dò hoa viên bí mật của cô. . . .
"Đừng. . . . ." Ân Tịch bị hắn chạm tới nơi mẫn cảm, đột nhiên lớn tiếng kêu lên, đụng chạm của hắn dường như thức tỉnh cô.
Cô đang làm cái gì? Cô đang suy nghĩ cái gì vậy? Cô và hắn đã sớm kết thúc hợp đồng, cô ở trước mộ Trữ Dịch từng thề son sắt, ba năm, ba năm vì anh thủ tiết, rõ ràng thời gian chỉ mới có nửa năm. Cô lại. . . . .
Cô ra sức mà lắc đầu, dùng hết toàn lực mà đẩy hắn ra, lại một lần nữa cả kinh kêu lên: "Đừng tới gần tôi, đừng tới gần tôi!"
"Em rõ ràng muốn, vì sao phải cự tuyệt?" Dục hỏa trong mắt hắn không có biến mất, lửa giận lại bừng bừng dâng lên, nguyên bản, hắn không nghĩ sẽ chạm vào cô, nhưng khi ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người cô, hắn liền không thể khống chế chính mình.
Nhớ rõ có người từng nói qua, yêu một người luôn bắt đầu thích ứng từ mùi vị trên người họ, yêu mùi vị trên người họ, liền sẽ yêu họ.
Ân Tịch lại một lần nữa nhắc nhở chính mình, không được quen thuộc, không được quen thuộc yêu thích mùi vị của hắn, nó quá đáng sợ, không an toàn. Thậm chí, cô ích kỉ không muốn nói cho hắn biết, bọn họ còn có một đứa con gái.
"Thực xin lỗi, tôi là người đàn bà của Trữ Dịch, tôi phải vì anh ấy mà thủ tiết, xin tôn trọng người anh em của anh!"
Nói ra lời này này, cô bi ai đến đâu, mà hắn, lại càng thêm bất đắc dĩ như thế. . .
Hình như, rất hiệu quả, Thân Tử Duệ lùi ra phía sau hai bước, hắn giống như đang muốn trốn tránh, Trữ Dịch yêu Ân Tịch, hắn không thể so sánh với Trữ Dịch, cậu ấy ra đi không chỉ có mãi mãi ở trong lòng Ân Tịch, mà cũng như thế, tạc sau vào trong lòng Thân Tử Duệ.
Ân Tịch không chút do dự, chạy thoát khỏi gian phòng kia, nhìn bãi cỏ hít từng ngụm từng ngụm không khí tươi mới, cái chính là kích động vẫn còn sót lại trong lòng, sự mất mát cùng thương cảm mơ hồ liên tiếp tác quái . . .
Hôn lễ dường như tức khắc sẽ bắt đầu, âm nhạc tựa hồ cũng đã vang lên đến đây, Ân Tịch muốn cảm nhận hạnh phúc của người khác, coi như chính mình cũng sẽ hạnh phúc, như vậy biết đâu lại là một chuyện tốt?
Bước chân của cô lại chậm rãi hướng tới phía tổ chức hôn lễ đi đến, cô thậm chí không dám quay đầu lại, bởi vì cô sợ đằng sau sẽ có một đôi mắt dõi theo mình,cô sợ những cảm xúc thực vất vả mới có thể áp chế, sẽ lại lần nữa bị lật tung lên.
Sự thật là, cặp mắt kia vẫn một mực ở đằng sau dõi theo cô, lặng lẽ mà chăm chú nhìn, vì sao phải giả vờ mạnh mẽ như vậy? Tại sao lại cứ phải bi thương cùng bất đắc dĩ như thế?