"Thật xin lỗi, em vừa mới uống chút rượu, thật sự chỉ có một chút mà thôi. Thật xin lỗi, ông chủ, hi vọng sẽ không làm phiền tới anh…"
Nghe Thẩm Uất Lam vội vàng sửa lại cách xưng hô, nhìn vẻ mặt cô hốt hoảng nói lời xin lỗi, trải qua một khoảng thời gian dài hình ảnh này vẫn tồn tại mãi trong lòng của Vu Bồi Vũ. Bỗng nhiên anh có một sự thúc đẩy mạnh liệt muốn ôm cô vào lòng.
Vì vậy, trước khi Vu Bồi Vũ kịp phản ứng, anh đã đưa tay ra kéo gáy của cô lại gần, hôn mạnh xuống môi của cô ——
Rõ ràng chỉ là một nụ hôn đơn giản nhưng tình huống lại phát triển không thể khống chế.
Vu Bồi Vũ nghĩ rằng thời điểm anh chạm lên đôi môi mềm mại của cô, anh hoàn toàn mất trí. Anh kéo Thẩm Uất Lam vào phòng bao không có người, đá lên cánh cửa, ép cô vào tường, hôn cô một cách mãnh liệt.
Trên người cô và anh đều có mùi lưu huỳnh nhàn nhạt của nước suối nóng. Mấy sợi tóc ngắn đâm ngứa cổ anh, Vu Bồi Vũ đưa tay gạt những sợi tóc này ra, nhưng bàn tay lại chạm nhẹ lên má của cô. Đầu ngón tay cảm nhận được loại cảm xúc mềm mại như tơ tằm, khiến anh không thể khống chế được mà hôn cô càng sâu hơn.
Không lẽ anh đã muốn cô từ lâu lắm rồi? Nếu không thì làm sao có thể gấp gáp như vậy?
Đầu lưỡi bá đạo của anh xâm nhập vào trong hàm răng của cô, cuốn hút thăm dò đầu lưỡi cô, không chút do dự, không chút thương tiếc.
Thẩm Uất Lam vòng tay lên cổ anh. Nếu như Vu Bồi Vũ có chút miễn cưỡng hay do dự nào, cô sẽ lập tức lùi bước. Nhưng thật may, Vu Bồi Vũ không có, vì vậy, cô đáp trả lại anh còn kịch liệt hơn.
Vì anh, đôi môi của cô nở rộ không chút kiên dè, nghênh vào anh từng tấc một, nhiệt liệt dây dưa. Mùi hương nóng ẩm, ấm áp, dễ chịu của đàn ông chui vào mũi cô, mỗi một tấc vuông đều tràn đầy hơi thở nam tính nóng bỏng của anh.
Cô không cự tuyệt bàn tay của Vu Bồi Vũ du dương trên eo cô. Thân thể mềm mại thơm ngát dán chặt vào lòng anh như ngầm cho phép, vả lại còn hoan nghênh sự vuốt ve, đụng chạm của anh, thậm chí là chiếm lĩnh.
Cô đã sớm thuộc về anh! Chỉ cần anh nguyện ý, tim của cô, thân thể của cô, cuộc sống mới của cô, tất cả con người cô, đã sớm là của anh; từ năm anh kéo cô thoát khỏi cuộc sống trước đây, cô đã thuộc về anh!
Phản ứng nóng bỏng nhiệt tình của cô khiến anh không thể chống đỡ được, Vu Bồi Vũ gần như muốn hòa tan trong nụ hôn của cô. Cô nhiệt tình không lưu loát, mùi vị ngọt ngào lại rất quyến rũ, quấn quanh đầu lưỡi của anh một cách ngây thơ rồi lại cố gắng hút hết cổ họng của anh, khiến anh quên mất trước kia mình đã từng muốn chống cự điều gì.
. . . . . .
Hai người bọn họ đồng thời đạt tới cực điểm của thiên đường!
Vu Bồi Vũ run rẩy một hồi, sống lưng cứng ngắc, nằm sấp trên người Thẩm Uất Lam đang mê mang thở gấp. Hai người bọn họ vẫn còn nối liền với nhau, trong phòng tràn ngập ý xuân dào dạt, mùi vị động tình thoang thoảng đâu đây.
Vu Bồi Vũ chống người lên, lấy giấy vệ sinh trên bàn, từ từ rút ra khỏi cơ thể của Thẩm Uất Lam, lau cho anh, rồi lau cho cô.
Lúc anh nhìn thấy dấu vết để lại trên đùi của Thẩm Uất Lam khi cô mở hai chân ra để anh lau chùi, anh có cảm giác vừa rồi quả thật là mình đã phát điên.
Anh lặng lẽ nhìn thẳng vào mắt Thẩm Uất Lam, trong lòng xáo trộn đủ loại mùi vị.
Cô nói anh là ân nhân của cô, là người quan trọng nhất của cô. Cô thích anh, vậy thì cô đã suy nghĩ những gì khi cùng anh ân ái? Vì báo đáp? Vì cô thật thích anh? Hay là sự yêu thích của cô được xây dựng bằng lòng biết ơn?
Vậy còn anh thì sao? Bản thân của anh suy nghĩ gì? Anh vì lẽ gì mà ân ái với cô? Vì anh thương hại và đồng tình với cô?
Vì anh thích cô? Hay là sự yêu thích của anh được xây dựng trên cở sở thương hại, đồng tình và luyến tiếc?
Đột nhiên Thẩm Uất Lam nghiêng người về phía trước, hôn nhẹ lên môi anh một nụ hôn không có tạp niệm, đơn thuần là môi chạm môi, cười dịu dàng ngọt ngào với anh như cô bé năm nào.
Trong lòng Vu Bồi Vũ đột nhiên xao động, vuốt vuốt tóc cô một cách cưng chiều. Còn chưa kịp nói với cô câu nào, thì điện thoại di động mới vừa rồi trong lúc hỗn loạn rơi vào trong nệm lót vang lên.
Anh nhặt điện thoại lên nhìn, tên người gọi trên màn hình sáng rực cùng lúc giọi vào mắt anh và Thẩm Uất Lam – là Liên Gia Lỵ.
Vu Bồi Vũ nhìn tên người kia, chần chừ hai giây rồi mới bấm nút điện thoại.
"Chào, ừ, được, tôi biết rồi, đợi một chút tôi sẽ trở lại… Uất Lam?" Vu Bồi Vũ bỗng nhiên nghiêng đầu, dừng lại, Thẩm Uất Lam chớp chớp mắt nhìn anh.
Cũng đúng, cô đã rời phòng bao quá lâu, chị Gia Lỵ hỏi Vu Bồi Vũ có thấy cô không cũng là bình thường. Nhưng mà… xấu hổ quá đi thôi… Vu Bồi Vũ sẽ trả lời như thế nào đây? Đột nhiên cô cảm thấy thật khẩn trương.
Vu Bồi Vũ có chút đăm chiêu, liếc nhìn cô một cái. Tầm mắt rơi vào bộ đầm bị anh xé rách cổ áo, im lặng một lát, sau đó mới mở miệng nói : "Uất Lam… ừ… tôi đã gặp cô ấy trên hành lang. Cô ấy không được khỏe, tôi đưa cô ấy về trước, lát nữa sẽ trở lại tiệc sau. Mọi người ăn trước đi. Vậy nhé, bye!"
Thẩm Uất Lam nhìn Vu Bồi Vũ cúp điện thoại, sửa sang lại quần áo, nói không ra cảm giác trong lòng lúc này là gì? Đương nhiên Vu Bồi Vũ không thể nói với Liên Gia Lỵ anh đang ân ái với quản đốc của mình. Mà bộ dạng của cô lúc này lại càng không thể trở lại phòng liên hoan cùng mọi người. Nhưng tại sao trong lòng cô cảm thấy có chút mất mác?
Cô nên cảm thấy ông chủ của cô thật thông minh, phản ứng nhanh nhẹn, kịp thời hóa giải hoàn cảnh xấu hổ này mới đúng chứ?
"Anh đưa em về, còn phải thay đồ nữa." Rõ ràng nơi này cách chỗ ở của Thẩm Uất Lam không xa, nhưng Vu Bồi Vũ không biết anh chột dạ là vì lúc nãy đã nói dối, hay là bởi vì vừa rồi anh mất khống chế?
"Em không đói bụng." Thẩm Uất Lam nhìn anh mỉm cười, cười một cách ngọt ngào thản nhiên, giống như bọn họ chưa từng xảy ra chuyện gì.
"Giỏ xách của em vẫn còn trong phòng bao, đợi lát nữa tiệc xong, anh có thể nhờ chị Gia Lỵ mang về dùm em