Tôi thuộc túp người thiếu kiên nhẫn. Ba ngày thật quá lâu. Tôi chơi xấu anh. “ Anh không trả lời nghĩa là đồng ý nhé! “Tôi thấy anh mĩm cười. Mọi thứ xảy ra nhanh ngoài sức tưởng tượng. Mới hôm qua chúng tôi là anh em. Hôm nay, anh đã là người yêu của tôi. Trong tình cảm, tôi muốn có một mở đầu được xác định . Nếu tương lai có kết thúc thì nó cũng rõ ràng. Tôi không thích kiểu yêu đương mập mờ. Rồi chia tay càng không rõ ràng. Day dưa mãi với nhau. Người thiệt thòi luôn là phụ nữ. Nên tôi ít nhất yêu cầu một mối quan hệ thật rõ ràng. Sau khi xác định quan hệ , anh càng tốt với tôi hơn. Anh luôn tranh thủ những thời gian rảnh rỗi phụ giúp tôi giao hàng. Anh học chuyên ngành quản trị kinh doanh ở thành Phố B. Anh bảo anh muốn phát triển hơn về tương lai. Còn tôi về tỉnh Tinh Hoa để phát triển công ty Chuyên Cung Cấp Hải Sản tươi sống cho các Tp A - B và các tỉnh lẻ phía nam. Tôi chỉ phụ trách một chi nhánh nhỏ lẻ. Đặc biệt , công ty cung cấp chính cho tỉnh Tinh Hoa. Nhà anh là Công ty xuất khẩu đồ Mỹ Nghệ Gỗ Thủ Công. Anh dẫn tôi về nhà anh chơi nhớ trước đó khi còn anh em mẹ anh hỏi chúng tôi chắc chắn với bà là anh em nhưng quay lưng lại đã là người yêu. Bà thường trêu chọc anh và tôi. “‘Có phải anh em thiệt hay người yêu? “Anh và tôi vẫn vô tư bảo anh em 100%. Lần thứ 2 gặp bà thì đã là người yêu. Thật ngượng ngùng. Bà cười bảo: “ Ta đã bảo rồi mà sớm muộn cũng yêu nhau.”Anh và tôi nhìn nhau cùng cười. Ai biết trước được duyên số? Ai biết trước được sẽ có một ngày anh là người yêu của tôi? Chúng tôi cũng không nghĩ đến. Nay anh đặc biệt xuống bếp nấu cho tôi một nồi “ miếng gà “ thơm ngon. Lần đầu tiên tôi được ăn một món mới lạ như vậy. Truyền thống nhà chúng tôi gốc ở Thành Phố D miền trung nhưng món anh ăn anh nấu phổ biến ở thành Phố C thuộc miền Bắc.“ Anh nấu món gì ngon thế? ““ Em không biết sao? “ “ Em chưa ăn bao giờ! ““ miếng gà Uyên ương nha” anh trêu tôi. Trong bếp nhỏ hình ảnh vui vẻ của chúng tôi khiến mẹ anh bật cười. Bà từng bảo: “ nó suốt ngày mặt lạnh lầm lầm lì lì ai mà thương? “Khi quen tôi anh luôn nở nụ cười trên môi. Mẹ anh cũng vui vẻ khi anh không làm mặt lạnh đi lại trong nhà nữa. Khiến mọi người khiếp sợ. Thật ra tôi luôn cảm thấy anh hiền lành và dễ thương. Yêu thương không hết nên chưa từng sợ hãi anh. Dù anh