Khi về đến nhà nhận được điện thoại của mẹ anh. Nói anh đang ơi trong cấp cứu. Mẹ anh bảo: “ Anh đang cấp cứu có lên thăm nói gì nói đi? ““ Bác đừng có giỡn với con nữa!”“ Bác không có giỡn. Con không tin cứ lên nhà bác hỏi?”Tôi nghĩ họ chỉ đang đùa giỡn với tôi thôi. Vì tôi đi chỉ có vài tiếng tại sao anh có thể có việc gì được. Tôi do dự nên hay không nên đi nhưng mẹ tôi lại bảo: “ chắc không có chuyện gì đâu? Mà có thì con cũng không giải quyết được gì? “Gia đình tôi không muốn tôi tiếp xúc quá nhiều với nhà anh. Sợ nhà anh nói con gái không đoàn hoàng suốt ngày lên nhà anh. Nhưng đây là trường hợp khẩn cẩn. Mặc kệ mẹ tôi nói. Tôi cầm điện thoại xách xe chạy lên nhà anh. Xác định anh đang ở bệnh viện. Tất cả đều là sự thật. Tôi liền lao ra khỏi nhà anh phóng xe hết tốc độ. Tôi không biết mình chạy như thế nào như từ quê lên thành phố B chỉ 15 phút. Nhà anh mang đồ lên cũng phải 30 phút sau mới tới. Nhìn cánh cửa phòng cấp cứu tôi thật sự rất sợ. Tôi sợ mất anh mãi mãi.Mẹ anh ngồi kế bên tôi, bà ấy nói gì tôi cũng không nghe thấy nhìn chằm chằm vào phòng cấp cứu. Tôi chỉ nghe nói phẫu thuật lần 2 rồi. Mà tôi là bạn gái lại chẳng hay biết gì. Giờ này tôi mới xuất hiện. Một giờ sau khi phẫu thuật xong anh được đưa về phòng hồi phục. Nhìn thấy anh thân toàn máu cánh tay băng bó. Những ngón tay không còn nguyên vẹn trái tim như ngừng đập liền đập trở lại. Nhưng nhìn anh như thế thì trái tim tôi lại đau thắt. Giá như tôi cầm theo điện thoại. Giá như tôi đừng lên thành phố có lẽ anh sẽ không bị như vậy. Mẹ anh kể do gọi cho tôi nhiều lần mà tôi không bắt máy. Anh phân tâm nên để máy cắt vào bàn tay. Phải nối ngón tay, bắt vít, có ngón bị gãy nát. Tâm và trái tim tôi đều bị đâm thành từng nhát. Máu toàn thân như đông lại lạnh ngắt. Sắc mặt anh tái nhợt với bằng tay quấn gạt còn ướt máu. Anh cười với tôi bảo: “ anh không sao!” Anh nhăn mi quay qua mẹ anh nói :“ con đã bảo đừng gọi cho cô ấy mà mẹ vẫn cứ gọi”Mẹ anh nói :“ nó là người yêu mày! Nó có quyền được biết!”Tôi gật đầu liếc xéo anh. Nếu anh giấu tôi thì thật sự tôi sẽ tức giận. Điện thoại reo lên mẹ tôi gọi. Tôi thông báo anh ổn rồi. Tối rồi mai rồi lên thăm anh. 11h mẹ tôi lại gọi : “ con đang ở đâu? Sao chưa về? ““ con đang ở bệnh viện, tối nay con ở lại đây. “Ở bên đầu dây bên kia mẹ tôi mắng tôi ngu ngốc. Mẹ tôi bảo con gái đêm khuya 1 mình ở bệnh viện