Em và anh cùng chuẩn bị cho đám cưới. Nhẫn được đặt thiết kế riêng. Nhưng lúc em và anh cãi nhau. Em đã bảo :Chúng mình chia tay đi. Nói xong em liền thấy hối hận. Nhưng em vẫn sĩ diện muốn anh nếu kéo. Muốn anh bảo : Anh không đồng ý. Anh lại im lặng đồng ý. Em biết mình sai đã làm anh tổn thương. Nhưng những câu nói đó đều là do em quá tức giận vô tình nói ra mà thôi. Em nghĩ chúng ta cần thời gian để suy nghĩ lại. Em biết mình đã sai nên em đã cố gắng tìm gặp anh để xin lỗi. Nhưng anh lại nén tránh em. Lúc em gặp được anh. Anh quay lưng đi và nói :“ Anh không muốn cưới xin gì nữa hết! ““ Được “Em nhìn bóng lưng của anh miệng vẫn cười với mẹ anh. Mẹ anh nghĩ chúng ta chỉ hờn giận cãi nhau. Nhưng em biết tất cả những gì anh nói ra đều đã suy nghĩ kỹ và đã có quyết định. Em đau. Em muốn ôm anh. Muốn khóc thật to. Muốn bảo em sai rồi ! Muốn nói anh đừng đi. Em muốn nói rất nhiều. Nhưng khoé mắt cay. Em sợ anh nhìn thấy em khóc. Vừa cười vừa khóc. Em đã từng hỏi anh trước khi yêu nhau: “ Nếu sau này một ngày nào đó em có nói những câu nói khiến anh tổn thương thì anh còn yêu em , muốn cưới em nữa không? ““ Anh bảo có! ““ Anh hứa đi? ““ Anh Hứa” Em không phải tự nhiên lại hỏi thế. Em biết bản thân mình nóng tính. Lúc giận sẽ nói những câu khiến người ta chán ghét. Em biết trước ngày hôm nay. Nhưng em không nghĩ đến sẽ nhanh như vậy. Dù rằng hôm nay, anh nói như vậy. Em cũng không trách anh. Vì tất cả là lỗi tại em. Em sai. Em đã cố gắng sữa sai. Em đã lên nhà anh nhiều lần. Mặt dày mày dạn nhờ vả bạn anh và tất cả mọi người. Anh đã đáp máy bay đến một nơi không ai tìm thấy. Một hòn đảo xinh đẹp. Thiên đường mà em và anh cùng lên kết hoạch du lịch cho tương lai. Em ở lại đối mặt với tất cả mọi thứ. Em muốn sụp đổ rồi anh. Có những lúc em đã nghĩ giá như em và anh không bắt đầu. Nhưng nếu không thì làm sao em được anh yêu thương như thế. Làm sao biết được bỏ lỡ nhau là bỏ lỡ cả cuộc đời.“ Em nhớ anh “ Anh làm ơn hãy mau về đi. Đáp lại lời gọi vô vọng của trái tim là những trách móc của gia đình 2 bên khi 2 người quyết định hủy bỏ đám cưới. Em thì không sao nhưng
gia đình em không có lỗi. Cha mẹ em vô tội. Đám cưới chỉ một tháng nữa diễn ra. Chỉ còn chờ đưa thiệp. Em đã thông báo với tất cả bạn bè họ hàng. Đối với ánh mắt phán xét xoi mói hỏi hang của mọi người em đều để ngoài tai. Em vẫn luôn chờ anh về. Cầm đôi nhẫn cưới trên tay. Anh bảo anh không cần nó nữa. Nhưng em vẫn giữ. Đó là kỷ vật thể hiện tình yêu của chúng ta. Em không nỡ bỏ nó đi. Em không nhớ anh nói gì cả. Bởi vì em đã hy vọng câu trả lời khác từ anh. Nhưng những gì anh nói khiến trái tim em tan nát. Tất cả hy vọng đều bị dập tắt. Sau 3 tháng , anh đã có câu trả lời chắc chắn. Vậy thì chúng ta kết thúc. Em không biết mình đã về đến nhà như thế nào. Em không muốn nhớ anh đã nói gì. Vì em chỉ nghe những chữ anh nói cuối cùng anh nói : “ Kết Thúc “Em cảm thấy mình đang ảo tưởng. Em đang ép buộc anh phải cưới em. Em đang ép buộc anh phải yêu em. Nước mắt em vẫn không rơi. Nhưng quay lưng vừa chạy xe vừa khóc. Đến cả đường cũng không buồn nhìn. Chạy như vô hồn. Không chỉ vậy, anh vẫn còn liên lạc với bạn em. Đến tìm cô ấy khi cô ấy bệnh. “ em thì sao? Nếu em cũng bệnh liệu anh có đến thăm hay không? “Em ghen. Mà giờ em làm gì có quyền được ghen. Thật sự mọi thứ đã kết thúc rồi. Em và anh sẽ mãi mãi là 2 đường thẳng song song. “ Em nhớ anh lắm! “Bởi vì em cũng đã từng nói với anh. Em muốn một mái nhà một tổ ấm thuộc về riêng mình. Nhưng giờ chỉ có mình em. Một, hai, ba rồi bốn người... rất nhiều người muốn cưới em. Em không thể chờ đợi anh. Em không thể đợi đến ngày anh quay lại nữa. Mỗi một giây phút đều tra tấn em khiến em muốn phát điên. Em nhớ anh muốn được anh ôm chặt. Em rất sợ hãi. “ Em yêu anh! “Không biết em đã từng nói với anh chưa? Mà tất cả chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Bởi vì 3 tháng nữa , em sẽ là cô dâu. Nhưng chú rể không phải anh. Ngày đính hôn, em đi lướt qua anh. Anh vẫn vui vẻ với cuộc sống hằng ngày với bạn bè. Sau hôm nay, em không có quyền yêu anh nữa. Tạm biệt anh! Sau khi đính hôm xong, anh lại nhắn tin cho em. Anh bảo :“ Em đừng như vậy! Đừng suy nghĩ nhất thời mà làm đám cưới. ““ Em biết người đó như thế nào không? Em biết người đó ra sao không? ““ Em ...”Em chỉ trả lời : “ em biết những gì mình đang làm! “