Bọn chúng hiện tại vẫn còn khá mập mạp, chỉ có điều bộ lông không còn trắng phau nữa, mặt mày phờ phạc, hẳn là đã lên bờ được một quãng thời gian rồi.
Những chú gấu này vì tranh giành thức ăn thường hay nảy ra xung đột, lâu lâu gầm lên vài cái, hoặc trực tiếp tấn công lẫn nhau.
Tình hình trông rất căng thẳng.
Otis và Kiều Thất Tịch nếu đã lại đây thì không thể tránh khỏi trở thành đối thủ tranh giành miếng ăn của chúng, hiển nhiên sẽ không được chào đón.
Kiều Thất Tịch là người đầu tiên bị đe dọa, bởi vì cậu là một chú gấu con, khí thế còn yếu ớt.
Đối với việc này Kiều Thất Tịch chỉ là bám sát theo Otis, không hề phản ứng với con gấu kia.
Còn Otis lại nhìn nhìn nó, nhe răng ra đe dọa lại, âm thanh phát ra hùng hồn, trầm thấp hơn con gấu kia rất nhiều.
Con gấu bắc cực kia nhanh chóng quay đầu đi không còn nhìn chằm chằm hai người nữa, hiển nhiên nó đã biết rằng nhóc gấu bắc cực có người bảo kê.
Nhưng mà nó không rõ ràng lắm vì sao một con gấu đực mạnh mẽ, to lớn lại bảo vệ một chú gấu con như vậy.
Việc này chỉ có gấu mẹ mới làm thôi.
Otis đuổi đi con gấu xám mập kia rồi quay đầu cọ cọ Kiều Thất Tịch còn đang bị giật mình. Cả một chuỗi hành động khiến người nhìn vào cảm thấy ấm áp vô cùng.
Kỳ thật Kiều Thất Tịch không hề bị dọa sợ. Chỉ cần cậu không đến gần phạm vi chiếm lĩnh của con gấu kia, nó hẳn sẽ không thật sự ra tay tấn công.
Nhưng nhóc gấu thật sự quá đói. Cho dù cậu chưa từng ăn qua thịt ôi thiu, lại vẫn nhìn tòa thịt trước mặt chảy nước miếng, chẳng sợ nó tỏa ra mùi vị vô cùng gay mũi.
Otis mang cậu đến một mặt khác của xác cá voi, sử dụng hàm răng sắc bén của mình để xé mở lớp da dày cứng rắn, lộ ra phần thịt chưa bị ôi vì nhiệt độ thấp.
Là thịt đỏ.
Kiều Thất Tịch nuốt nuốt nước miếng, đứng lên dùng móng vuốt bám vào cá voi, duỗi dài cổ liếm thịt.
Otis ăn ngấu nghiến, trong giây lát đã ăn được vài miếng.
Kiều Thất Tịch: .
Lùn cũng là tội lỗi sao?
Thiệt là đáng giận mà. Otis xé mở lớp da sao lại ở vị trí cao như vậy, không thể xé ở nơi thấp một chút sao, để cậu cũng có thể ăn được.
Bởi vì dáng người hơi thấp bé, Kiều Thất Tịch chỉ có thể trông mong nhìn Otis ăn trước, thuận tiện khẩn cầu Otis có thể nhanh chóng nhớ lại ở đây còn có thêm một nhóc gấu bắc cực đang đói bụng chực chờ.
Kỳ thật Otis không hề quên nhóc gấu bắc cực. Nó ăn trước lớp thịt bên ngoài, sau đó cắn xuống lớp thịt mới hơn ở bên trong, quay đầu đưa cho Kiều Thất Tịch.
Máy bay không người lái từ trên cao chụp được hình ảnh chú gấu lớn ngậm thịt cúi đầu đút cho gấu nhỏ. Một con cúi đầu, một con duỗi dài cổ, vừa ấm áp lại tràn đầy tình cảm, khiến mọi người không nhịn được khóe miệng giơ lên.
Kiều Thất Tịch, chú gấu con đang ôm lấy xác cá voi khổng lồ, rốt cuộc ăn được miếng thịt đầu tiên, tâm tình kích động suýt tí thì bị nghẹn.
Otis vẫn tiếp tục cắn xé da cá voi. Nó ăn luôn lớp thịt không mới mẻ lắm ở tầng ngoài, nhường phần thịt vẫn còn tươi mềm bên trong cho Kiều Thất Tịch ăn.
Cảm thấy con cá voi này còn có thể ăn được rất lâu nên Otis không có mở ra cái bụng ăn. Nếu được, nó và Kiều Thất Tịch sẽ ở đây trong thời gian dài, mãi cho đến khi ăn xong xác cá voi mới thôi.
Nhưng cũng có thể đoán được càng về sau sẽ có càng nhiều gấu bắc cực ngửi được mùi mà đến.
Cho dù cái xác này to đến đâu đi chăng nữa thì cũng sẽ bị ăn sạch trong thời gian ngắn.
Đương nhiên, tạm thời thì bọn họ là không còn đói bụng. Đây là kinh hỷ bất ngờ, không phải con gấu nào cũng có thể gặp được.
Nhóc gấu bắc cực hạnh phúc