Loại flycam bay ở vùng Bắc Cực không có quá nhiều tạp âm, thể tích cũng nhỏ xinh, sẽ không khiến gấu bắc cực chú ý.
Trên thực tế, có rất nhiều động vật hoang dã nhìn thấy flycam cũng sẽ coi chúng là chim bay trên trời. Chỉ có máy quay dưới đất mới là đối tượng dễ bị lọt vào tầm ngắm.
Lúc này, Kiều Thất Tịch nằm trên tảng đá tách ra bốn chân, phơi cái bụng mềm mại hưởng thụ Otis liếm láp, lại bởi vì ánh nắng quá chói nên nhắm tịt mắt, cũng vì vậy mà không thấy được có một chiếc flycam đang bay trên đầu mình không xa, lén lút quay lại bộ dáng "nhận nhiều sủng ái" của cậu.
Nếu như Kiều Thất Tịch biết được có một chiếc flycam đang dòm ngó cuộc sống của mình, cậu nhất định, nhất định sẽ ngay lập tức cá chép vươn mình, đầu tiên là kẹp chặt bốn cái chân không đoan trang của mình lại, sau đó giữ một khoảng cách với Otis, từ chối xa hoa dâm dật!
Nhưng đáng tiếc là cậu không biết.
Căn cứ nguyên tắc không ai thấy liền không phải sự thật, Kiều Thất Tịch nằm giữa đồng không mông quạnh, lặng yên mà sa đọa, buông thả, bỏ qua sự xấu hổ cơ bản của con người.
Ban ngày ban mặt không chỉ chổng vó khoe chim không hề cảm thấy áp lực, mà còn không biết xấu hổ hưởng thụ một ngày ba bữa liếm láp từ Otis, hơn nữa, đi ngủ lại phải ôm một cái mới được.
Kiều Thất Tịch: Nhĩ khang tay. Jpg[1] ! Cái này tôi có thể giải thích!
Chủ yếu là vì làm một con gấu bắc cực quá khó khăn. Cậu là một động vật trí tuệ quần cư, bản tính hướng tới bầu bạn và ấm áp đã ăn vào trong máu, tất nhiên sẽ thích ôm một cái hoặc một mối quan hệ thân mật nào đó.
Ôm là trụ cột tinh thần, nếu không cuộc sống lạnh lẽo băng tuyết này sao có thể vượt qua.
Kiều Thất Tịch, ngày càng gấu hóa, co rụt hai cái móng vuốt, nằm ngửa trên tảng đá dần dần rơi vào mộng đẹp ngọt ngào.
Bất tri bất giác, lý tưởng hào hùng trở thành nhân tài trong giới, làm rạng danh tổ quốc của cậu đã biến thành ăn no mỗi bữa ăn, sau đó ngủ cho thật say.
Cậu phỏng đoán lý tưởng của Otis cũng giống mình, chỉ khác nhau ở một chỗ, chờ đến mùa xuân, Otis ngoại trừ ăn ngủ còn sẽ muốn tìm một cô vợ.
Nước chảy róc rách, trời quang mây tạnh,
Bỏ qua nhiệt độ không mấy thư thích ra, Otis dường như cũng thích sự bình yên lúc này.
Nó thận trọng thong thả, ánh mắt trầm tĩnh cơ trí, tưa như mọi thứ xung quanh đã rõ ràng trong lòng, không có chuyện gì có thể khiến nó luống cuống.
Nhưng khi nhìn về phía nhóc gấu, thì lại dịu dàng cưng chiều.
Otis liếm một lượt nhóc con đang buồn ngủ, đặc biệt để ý hai cặp chân đứng ở trong bùn quá lâu kia, chỉ đến khi chắc chắn không có con gì mắc kẹt tại các khóe mới yên tâm dừng lại.
Sau đó Otis mới có thể cúi đầu xử lý bộ lông trên người mình. Nhưng mà trái ngược với sự dịu dàng, tỉ mỉ dành cho nhóc gấu, nó đối với bản thân là sạch sẽ gọn lẹ, thoắt cái đã xong.
Mấy ngày nay đi đường kiếm ăn, chịu đựng đói khát, còn muốn kiềm chế phiền não khi không tìm được đồ ăn cho nhóc gấu, đều không có lần nào ngủ được một giấc thật ngon.
Hiện tại no rồi, Otis cũng có thể dựa vào gần nhóc gấu con múp míp mềm mại, nhẹ nhàng nhắm mắt.
Dĩ nhiên, nhiệt độ vẫn là quá cao, bùn đất ở ao nước cũng bị ánh nắng làm cho ấm lên.
Đám cá bị kẹt trong vũng nước đọng chưa kịp theo thủy triều trở về biển đã nằm phơi bụng. Nếu như không ngoài dự đoán thì qua hai ngày chúng nó sẽ bốc lên mùi thối rữa.
Sự thật cũng đúng là như vậy. Thủy triều nơi đây sẽ không còn dâng lên nữa, chỉ có thể ngày càng hạ thấp.
Nhiệt độ trên tảng đá không ngờ rằng lại quá cao, mùi vị phân tán, hấp dẫn ruồi muỗi xung quanh đến gần bọn họ.
Otis bị làm phiền, tỉnh lại liền phát ra âm thanh trầm thấp áp lực. Nó vung vẩy đầu xua đuổi đám muỗi kia.
Kiều Thất Tịch bị động tĩnh làm cho tỉnh giấc, vô cùng khó chịu. Chính cậu cũng cảm thấy cái nóng không còn như trước, chứng tỏ mùa hè đã chân chính tới rồi.
Cậu bó tay chịu trói.
Nơi đây một mảnh trụi lủi, ven bờ biển chỉ có một vài nhúm cỏ lùn lùn, ngay