Cho nên gấu mẹ rất là choáng váng.
Hai con gấu sau khi hài lòng liếm xong mật ong ngọt ngào trên mặt mỗi người thì mới có tinh thần đi chú ý tình huống xung quanh.
Otis đã sớm phát hiện sự xuất hiện của một con gấu mẹ đang mang theo gấu con, cũng vì mùi vị quen thuộc nên nó vẫn chưa cảnh giác đề phòng, trừ điều đó ra, cũng không có thêm bất kỳ suy nghĩ thừa thãi nào khác, dù cho đó là mẹ nó.
Đây chính là tính cách của Otis, không bám mẹ, cai sữa cai sớm nhất, rời bầy cũng là rời sớm nhất.
Kiều Thất Tịch cũng phát hiện gấu mẹ, ôi, bây giờ cậu nhận ra vận may của mình khá tốt nha, luôn có thể gặp được gấu con, nhìn đi, hiện tại lại tới một bé, bề ngoài cũng rất là dễ thương.
Vì mọi người đều là gấu con, cậu không có năng lực dựa vào mùi hương để phân biệt giống đực hay giống cái, chỉ có gấu mẹ kinh nghiệm đầy mình mới có thể get được thôi.
Thật ra đã lâu rồi Kiều Thất Tịch mới gặp được gấu lạ. Trong trí nhớ của cậu, lần cuối cùng nhìn thấy thì chúng nó vẫn còn khá mập, mà lần này, đã trở nên có chút ốm yếu mệt mỏi.
Âu cũng là điều hiển nhiên, dù sao thì mùa hè chân chính đã tới. Hoặc là đây có thể là dáng vẻ vốn có của chúng, Kiều múp không hề tự biết mình mà nghĩ thầm.
Từ xa nhìn nhau vài lần, Otis trước tiên dời tầm mắt, sau đó dẫn Kiều Thất Tịch tiếp tục đi về phía trước.
Ôi chao, gặp được nhiều gấu con dễ thương thì thế nào, còn không phải là mong được mà không vuốt được sao.
Ban đầu, Kiều Thất Tịch tâm tình không tệ bước đi vô cùng nhẹ nhàng, miệng ngâm nga một ca khúc lạc nhịp. Nhưng càng về sau, cậu cảm thấy bên má trái ngày càng tê dại, nghiêm trọng đến ngay cả đôi mắt cũng bị ảnh hưởng theo.
Nhóc gấu bắc cực kinh ngạc dùng móng vuốt chạm chạm thử, cảm giác khuôn mặt của bản thân hôm nay nhiều thêm một cục.
Nói thẳng ra, là bị sưng rồi.
"..."
Mắt trái bị ảnh hưởng, híp lại thành một khe hở, Kiều Thất Tịch khóc chít chít phát ra âm thanh khó chịu.
Otis quay đầu dừng lại nhìn nhóc gấu. Nó có chút mờ mịt, sau đó, nó đứng lên gỡ thùng vàng nhỏ trên đầu Kiều Thất Tịch xuống, cẩn thận quan sát khuôn mặt sưng vù của cậu.
"Ô ô ô.." Kiều Thất Tịch hướng Otis khóc lóc kể lể, mắt to mênh mông sương mù.
Có một vài con gấu bắc cực gần như cả đời đều sẽ không gặp chuyện bị ong chích sưng mặt, như Otis chẳng hạn. Cho nên nó không có kinh nghiệm.
Đây là bị sao vậy?
Nhưng mà từ việc nhóc gấu luôn mãi rầm rì, Otis đại khái đoán được đối phương đang rất khó chịu, cho nên nó cúi đầu liếm liếm chóp mũi nhóc con.
Trừ cái đó ra, Otis cũng không biết nên an ủi thế nào.
Có lẽ ăn một bữa ăn ngon là có thể giải quyết việc này.
Nơi có thể lấy được thức ăn đã không còn xa, Otis ngửi được mùi vị của một loại hoàn cảnh đặc thù, đó là một loại tanh hôi do sự trộn lẫn nhiều hương vị động vật với nhau.
Otis giúp nhóc gấu mang theo bé Vàng tiếp tục đi tới.
Giả khóc không chiếm được càng nhiều an ủi, Kiều Thất Tịch còn có lý do gì để khóc đâu. Cậu một bên tém lại kỹ năng diễn xuất có thể lấy cúp ảnh đế của mình, một bên tò mò quay đầu lại nhìn xung quanh.
Hình như hai mẹ con gấu kia không có đi xa.
A, cũng không thể nói người ta đi theo bọn họ, chỉ có thể nói là mọi người có cùng một mục tiêu, thuận đường mà thôi.
Như thế này cũng không tệ, làm một con gấu thích náo nhiệt, Kiều Thất Tịch mười phần hoan ngênh các gấu bắc cực tốt tính trở thành hàng xóm của bọn họ.
Tiền đề là mọi người đừng đánh nhau, đánh nhau tổn thương tình cảm!
Sau đó Kiều Thất Tịch phát hiện sự lo lắng của bản thân là không tồn tại.
Khi bọn họ, nói chính xác hơn là khi nhóc gấu không chịu nổi mệt mỏi, dừng lại nghỉ ngơi thì hai mẹ con gấu vẫn tiếp tục di chuyển, hơn nữa còn dám nghênh ngang đi ngang qua bọn họ, thậm chí, con gấu mẹ kia còn nhìn chằm chằm cậu vài lần mới dời tầm mắt. Chuyện gì nha?
Bề ngoài đẹp trai chính là khiến gấu chú ý, ngay cả nàng gấu đang nuôi con này cũng xiêu lòng. Đáng tiếc anh đây vẫn là một con thất gấu[1] vị thành niên, không hứng thú với cái trend gì mà tỷ đệ luyến. Kiều Thất Tịch trong lòng nghĩ như vậy, vác cái mặt sưng lên của mình trốn vào trong