Otis chính đang lim dim ngủ, vẫn còn tỉnh táo một chút, nó giữ lại một tia ý thức trông chừng nhóc con, lại bất ngờ bị cắn một cái.
Tuy rằng hơi khó hiểu, nhưng Otis cũng không tức giận. Dựa theo phương thức tư duy đơn giản của nó, nó cảm thấy Kiều Thất Tịch hẳn là đói bụng.
Một lát sau, Otis nâng lên móng vuốt kéo thằng nhóc trên người mình xuống, sau đó đem đối phương bó lại trong ngực, ôm đến kín mít, còn lấy cằm ngăn chặn.
Cứ như thế, toàn thân trên dưới nhóc gấu bắc cực chỉ lộ ra một cái mũi để hô hấp, à không, còn có cục sưng trên mặt kia nữa.
"!"
Đối mặt với khốn cảnh đáng sợ sánh ngang thái sơn áp đỉnh này, các giác quan của Kiều Thất Tịch tăng mạnh vượt mức bình thường. Từ khi mùa hè nóng bức bắt đầu, đã có một quãng thời gian dài Otis không đè ép cậu như vậy khi đi ngủ.
Cái này cùng ôm một cái lò sưởi nhỏ không khác nhau mấy.
Hôm nay sự tồn tại của gấu mẹ đưa tới tính cảnh giác của Otis. Vì để ngăn ngừa nhóc gấu bắc cực chạy loạn khắp nơi khi nó đang ngủ, nó dứt khoát ôm lấy chận lại.
Kiều Thất Tịch phi thường bất đắc dĩ lại không có biện pháp nào, tư tâm muốn tuốt gấu bắc cực con mãi không tắt của cậu, nháy mắt liền bị Otis đơn giản thô bảo ấn diệt, ngay cả chổ trống để nhúc nhích cũng không có.
Gấu sinh đại khái chỉ có tại lúc này mới có thể để cho Kiều Thất Tịch có cảm giác bi thương khi phải ăn nhờ ở đậu.
Nói đi cũng phải nói lại, giữa việc không chịu khuất phục bỏ nhà ra đi và khuất phục tiếp tục bi thương, Kiều Thất Tịch đại khái sẽ không chút do dự chọn tiếp tục bi thương.
Trong thời kỳ mặt trời không lặn, không có ban đêm, gấu bắc cực mỗi ngày đều phải ngủ một giấc trên năm tiếng, đây là thói quen của bọn chúng.
Giấc ngủ cũng là phương pháp hữu hiệu để tiêu tan cảm giác mệt mỏi, bổ sung năng lượng.
Nếu bị thương cũng có thể thông qua giấc ngủ để tự chữa trị.
Khuôn mặt của Kiều Thất Tịch trong ngày đầu có chút sưng, qua ngày hai sưng càng nhiều, đến ngày thứ ba, cũng chính là lúc bọn họ đến nơi đi săn, thì chậm rãi tiêu tan.
Thật sự là quá tốt rồi, Kiều Thất Tịch từ lâu đã không nhịn nổi việc phải vác cái đầu heo này chạy nhảy chung quanh.
Nó không những làm cản trở sinh hoạt của cậu mà còn làm chậm trễ việc dụ dỗ gấu con.
Lại nói, nơi có thể săn mồi là một dòng hải lưu có diện tích khá lớn, không tính là quá sâu, mặt nước màu xanh biển được ánh mặt trời chiếu rọi, ấm áp hơn nước ở biển sâu.
Cá voi trắng đang nuôi con thích nhất tụ tập ở đây, số lượng hết sức khổng lồ. Hình ảnh của hải lưu từ trên không chụp xuống dễ dàng phát hiện bóng dáng của cá voi trắng.
Nếu là người có chứng bệnh sợ mật tập thấy được, có thể sẽ chống cự không muốn xem.
Số lượng cá voi trắng khả quản, cũng không phải sẽ dễ bắt.
Những chú bắc cực đã đói bụng một thời gian dài muốn bắt một con cá voi trắng để điền bụng sẽ cần một chút vận may.
Gấu bắc cực mẹ có kinh nghiệm phong phú, nó đối với con mồi ngay trong tầm tay không hề có chút hoang mang, vô cùng lý tính.
Có lẽ nó biết, kích động cũng vô dụng, kế tiếp còn có một trận chiến ác liệt cần giải quyết.
Sau một lát, gấu mẹ tìm được một tảng đá thích hợp đi săn. Chỉ thấy nó lẳng lặng nằm bò trên đó, yên lặng chờ đợi cơ hội.
Bé gấu bắc cực con có chút cẩn thận đứng chờ bên bờ biển, dù cho Otis gần đó không chú ý đến nó, nhưng khí tràng mạnh mẽ của Otis vẫn khiến nó cảm thấy khiếp đảm, bất an.
Otis quan sát mặt biển một lát, dẫn Kiều Thất Tịch tiếp tục đi vào sâu giữa dòng hải lưu, rời xa khu vực săn bắn của gấu mẹ.
Gấu bắc cực thân hình cao lớn, vô thanh vô thức dẫm lên những cục đá ven bờ. Nhóc gấu bắc cực đi theo phía sau nó cũng thử đưa ra chân nhỏ, nhưng mà càng đi ra xa, mực nước biển càng sâu, vì vậy cậu chỉ có thể chờ đợi ở khu vực nước cạn, nhìn theo bóng lưng Otis.
Mỗi lần Otis đi săn, Kiều Thất Tịch luôn cảm thấy Otis ngầu banh nóc, vừa thần bí vừa đẹp trai lai láng.
Cái kiểu kiên nhẫn bình tĩnh, bày mưu lập kế, cuối cùng một đòn tất trúng, lưu loát quả quyết, quả thật khiến người hai mắt lấp lánh không thể dứt ra.
Nếu Otis là con người, Kiều Thất Tịch cảm thấy nhất định sẽ là một anh chàng cao gầy đẹp trai, tính cách nội liễm lại tràn đầy khí chất đáng tin cậy.
Otis