Sau trận "hành hung" của Otis, dưới sự trấn an dịu dàng của nó cùng với sợ hãi trong lòng đan xen, Kiều Thất Tịch thật sự mỏi mệt mà ngủ thiếp đi.
Nhưng trước khi chìm vào giấc ngủ, trong lòng cậu thật sự không bình tĩnh nỗi.
Từ trước đến nay đã thói quen tiếp nhận sự che chở cẩn thận tỉ mỉ của Otis khiến Kiều Thất Tịch suýt chút nữa đã quên thên phận thật sự của nó – một vị vương giả thiên tính độc lai độc vãng của vùng băng giá.
Sức chiến đấu là không thể khiến người nghi ngờ, từ trong xương đã có tính hung tàn.
Gấu bắc cực đực ra tay tấn công gấu bắc cực con không chỉ là bởi đói khát mà còn có một nguyên nhân rõ ràng khác. Chúng nó trời sinh đã biết bóp chết tất cả những kẻ có lực uy hiếp và có khả năng cạnh tranh với chúng, cho dù đó là một con gấu bắc cực con còn chưa kịp trưởng thành.
Đây là bản năng của dã thú, đã in sâu vào trong ý thức và di truyền qua từng thế hệ.
Giống như mèo con còn chưa mở mắt đã biết tìm mèo mẹ để bú sữa. Có một cách nói khác, đó chính là ký ức di truyền, gần như vừa mới sinh ra đã có sẵn, khó có thể xóa bỏ được.
Một tiếng gầm tràn đầy lực xuyên thấu của Otis không chỉ suýt tí nữa dọa Kiều Thất Tịch đái ra quần mà còn nhắc nhở cậu một thứ: Bản thân cậu là một con gấu bắc cực đực, đối thủ cạnh tranh tương lai của Otis.
Đây không phải là không biết tự lượng sức mình, mà là sự thật.
Ở trong mắt Otis, cậu chính là một con gấu đối địch với nó, tranh dành tài nguyên sinh tồn và sinh sôi. Nó vẫn chưa cắn chết cậu, ngược lại còn nuôi cậu, vốn dĩ là một chuyện khó có thể tưởng tượng được.
Nhưng sự "khác thường" này còn có thể kéo dài bao lâu?
Không thể không nói, phương hướng phỏng đoán của Kiều Thất Tịch là đúng. Ý nghĩ của cậu giống với đại đa số các nhân viên nghiên cứu. Mọi người đều cho rằng bước ngoặt cho cuộc tình hữu nghị "không chủ lưu" này sẽ là kỳ động dục đầu tiên của Otis.
Mùa hạ đến mùa xuân, đã không xa.
Có lẽ chưa đến nửa năm sau thì Otis sẽ phát hiện bản thân đã làm một cọc sinh ý lỗ vốn, nuôi một con gấu bắc cực đực vô tích sự lại còn có thể đè ép không gian sinh tồn của bản thân, sau đó nổi giận đá cậu ra khỏi nhà.
Hoặc là trước khi đuổi ra khỏi nhà còn sẽ đánh một trận.
"..."
Cái này.. hơi sợ á.
Nhóc gấu bé con ngày hôm nay nơm nớp dựa vào lồng ngực Otis ngủ, là một chú nhóc gấu mang đầy tâm sự trong lòng.
Bởi vì tiếng rống đinh tai nhức óc kia, Kiều Thất Tịch cảm thấy quan hệ giữa cậu và Otis đã xuất hiện vết nứt không thể né tránh.
Nói sao nhỉ, kiểu như bằng mặt không bằng lòng, đồng sàng dị mộng, Otis là đối thủ cạnh tranh khi cậu lớn lên. Cậu cần phải đề phòng lúc Otis hoàn toàn tỉnh ngộ, đập chết chính mình.
Chỉ nghĩ một chút đã thấy ngược tâm quá trời.
Quân vương và thần tử thời cổ đại không phải là giống như vậy sao?
Quá ngược.
Kiều Thất Tịch nghĩ nghĩ, đã ngủ rồi.
Một lần nữa tỉnh lại đã là lúc mặt trời chiếu khắp mọi nơi. Gió biển vẫn mang theo nhiệt độ, gấu mẹ và gấu con nhà hàng xóm không biết đã đi đâu.
Bên người không có bóng dáng Otis.
Đúng vậy, chỉ có một mình cậu, một con gấu nằm trơ trọi dưới bóng cây, độc thủ địa bàn nghỉ ngơi.
Đây là điều rất ít khi xảy ra. Xem đi, mới xa cách một cái là đã phải chịu thất sủng rồi, kế tiếp khẳng định là bị đuổi ra khỏi nhà.
Kiều Thất Tịch quét mắt nhìn xung quanh, tìm kiếm bé Vàng của mình, đó có lẽ là tài sản riêng duy nhất của bản thân có thể mang đi được.
Tìm được bé Vàng, cậu thở dài nhẹ nhõm.
Trong quá trình tìm thùng vàng nhỏ, Kiều Thất Tịch thấy được thân ảnh của Otis. Nó đang ngồi trên mặt biển canh chừng, yên lặng chờ đợi con mồi. Hóa ra Otis đang đi săn.
Nhìn thấy thân hình khổng lồ của đối phương làm Kiều Thất Tịch có một tia an tâm.
Nhưng mà như vậy là không được!
Kiều Thất Tịch nhìn bóng dáng Otis hơi thất thần, nhíu mày lại, haiz, thật ra cậu không muốn ỷ lại Otis đâu, hơn nữa, cậu là một con giả gấu cực kỳ dễ giận.
Ngày hôm qua chỉ lo sợ hãi, quên mất tức giận rồi.
Hiện tại nhớ lại, Kiều Thất Tịch rất khó chịu!
Otis làm sao có thể rống cậu như vậy, còn hung dữ như thế, rất chân thật, bây giờ nhớ lại vẫn còn sợ hãi ở trong lòng.
Nhóc gấu cực kỳ tức giận, nằm nghiêng dưới bóng cây, ôm bàn chân của mình nghiêm túc nghĩ, chính mình có thể tồn tại nếu rời đi Otis sao?
Tỷ lệ đơn độc vượt qua mùa đông là bao nhiêu?
Vỗ vỗ cái bụng mập của mình, Kiều Thất Tịch cảm thấy có khả năng.
Ngày tháng đi theo Otis tuy rằng an nhàn, nhưng không có lợi với sự trưởng thành của mình. Nếu muốn thành gấu trên gấu sớm thì cần phải đi ra ngoài rèn luyện, đó là một lựa chọn không tệ.
Đương nhiên, Kiều Thất Tịch vẫn phải thừa nhận đột nhiên hứng khởi muốn rời nhà, một phần lý do cũng là vì tâm tình keo kiệt bủn xỉn hơn nữa cố làm ra vẻ của mình.
Một người có tư tưởng và trí tuệ như mình rốt cuộc không thể từ đầu đến cuối đều dựa vào bản năng sinh tồn của Otis. Đối với cậu không công bằng, tình cảm của động vật rất khó nắm bắt, đối với Otis cũng không công bằng, vốn dĩ nó không có nghĩa vụ chịu đựng kỳ vọng của cậu.
Nếu tách ra đã là chuyện sớm hay muộn, là số mệnh đã định trước giữa mình và Otis, chi bằng thừa dịp chuyện này, máu nóng lên não, một đao chém đứt!
Ok, quyết định cứ như vậy mà làm, Kiều Thất Tịch hít sâu một hơi nghĩ thầm.
Tạm biệt Otis, hôm nay tôi sẽ rời đi, cùng với thùng nhỏ của mình.
Nhóc gấu bắc cực không có nhiều lời nói tàn nhẫn, buông ra bàn chân chính mình trong lúc bất tri bất giác đã gặm ướt, lăn lóc bò lên, đi ngậm lấy bé Vàng của bản thân.
Gió biển và sóng biển tạo nên tạp âm, vậy mà lại giúp tăng thêm xác suất thành công chuồn êm của nhóc