Thiên Kỳ cũng không nói thêm gì, cứ để yên cho anh càng lúc càng ôm chặt hơn.
Cô cảm nhận được trong lòng anh hiện đang có điều gì đó khó nói.
Lúc này Tử Kỳ đi đâu về thấy chị mình và một người đàn ông lạ đang ôm ấp, cậu nghi ngờ và rồi đi vào bên trong.
Vĩ Thành hai bàn tay nắm lấy vai cô, nhìn thẳng vào mắt cô hỏi: “ Lý Thiên Kỳ! Em...!có yêu tôi không?”
Đôi mắt vô cùng nghiêm túc, từng ngón tay ấn nhẹ vào da thịt cô.
Bầu không khí trở nên trầm lắng, trái tim đập mạnh.
Đây là lần đầu tiên anh hỏi cô câu này, và trước giờ cũng không ai nói với ai lời yêu.
Bởi cô chỉ là người tình, quan hệ lén lút với người đã có gia đình, cô biết thân phận của mình nên không bao giờ đòi hỏi gì quá đáng.
Môi cô hé nhỏ: “ Hà tổng...”.
Ngay lập tức anh hỏi lại: “ Hãy trả lời thật lòng, tôi thật sự muốn biết”.
Ánh mắt nhìn anh đầy ấm áp, đây là ánh mắt dành cho người mình yêu.
Con gái, họ chỉ trao cái quý giá nhất của mình cho người mà họ yêu, và cô cũng vậy.
Cô yêu anh, nhưng biết làm sao được vì cuộc đời này tàn nhẫn, hai người đã gặp nhau quá trễ.
Dù ngay lúc này cô thừa nhận thì có ích gì chứ, cô vẫn sẽ như vậy, là một người tình bí mật của Hà Vĩ Thành.
Cô không hề ngập ngừng, vô cùng bình tĩnh mà đáp: “ Không...!Anh đối với em chỉ là cảm giác rung động nhất thời, em chưa từng nghĩ là bản thân sẽ yêu anh.
Hà tổng à! Anh cũng hiểu mà đúng không?”
Câu trả lời đã quá rõ ràng, Vĩ Thành im lặng chấp nhận, đồng thời bỏ hai tay xuống khỏi vai cô.
Không phải ban đầu đều là như thế sao? Anh vì nhu cầu t.ì.n.h d.ụ.c, cô vì tiền nên mới đến với nhau.
Tại sao giờ phút này lại cần đáp án cho câu hỏi Em có yêu tôi không?’.
Nó cần thiết sao?
Một lúc sau Thiên Kỳ trở lại căn hộ, vừa đóng cửa đã có một giọng nói vang lên: “ Chị Thiên Kỳ, anh ta là ai vậy?”
Cô giật mình, vì chuyện này là bí mật nên cô nói dối: “ Là bạn của chị”.
Tử Kỳ không tin liền nói: “ Bạn bè gì mà ôm nhau tình tứ đến như vậy? Chị nói dối em làm gì chứ?”
“ Em không hiểu đâu, việc em cần làm bây giờ là phải học tập, sau đó tốt nghiệp và có một công việc ổn định”, cô khuyên nhủ.
Cậu bực mình nói lớn: “ Học học học...!Suốt ngày chị cứ bắt em học, em chán lắm rồi chị biết không?”
“ Tử Kỳ!...!Tử Kỳ!...”, mặc cho chị mình gọi, cậu ngó lơ đi vào phòng đóng cửa mạnh đến nỗi vang cả tiếng lớn.
Thiên Kỳ bất lực vào phòng áp đầu vào cánh cửa mà khóc, những gì cô làm là vì muốn tốt cho em trai nhưng nó lại không chịu hiểu.
Cô nhớ lại cuộc nói chuyện giữa mình và Vĩ Thành ở dưới căn hộ khi nãy.
Sau khi anh bỏ tay xuống, đã nói một câu đau lòng: “ Chúng ta...!chia tay đi”.
Dù biết sớm hay muộn chuyện này cũng xảy ra, cô đã chuẩn bị tâm lý trước nhưng tại sao con tim lại đau đớn, quặn lòng đến ngợp thở.
Anh cũng nhìn cô bằng một ánh mắt đau buồn, những