Cô như một con hổ đói vậy, cứ lao vào.
Trong khi đó Vĩ Thành vẫn không động, mặc để cô làm gì thì làm.
Tay cô bắt đầu nới lỏng cà vạt, gỡ bỏ hai cúc áo ra rồi hôn xuống vùng cổ.
Bàn tay không yên mà vuốt xuống đến đũng quần, cứ thế xoa xoa rồi lại nắn bóp.
Ninh Hinh đang rất tận hưởng thì bất ngờ anh giữ tay cô lại, nói một câu đau lòng: “ Dừng lại thôi, anh không lên được”.
Sau khi nghe câu nói đó, tim cô tan thành mảnh vụn, ẩn sâu trong đôi mắt là nỗi tuyệt vọng không lời.
Không hiểu lý do gì khiến anh từ người rất nhiệt tình trong chuyện chăn gối mà bây giờ lại mất cảm giác.
Phải nói là sau khoảng thời gian xác định cô người tình của mình biến mất, Vĩ Thành rất đau khổ và bỏ bê bản thân mình.
Đêm nào anh cũng đến quán bar uống rượu đến say khướt, xong rồi lại đưa em này đến em khác vào khách sạn.
Anh nghĩ dùng cách này mới có thể quên đi người mình yêu nhưng tất cả lại không diễn ra như ý muốn.
Vào phòng khách sạn, anh yêu cầu cô gái phải thực hành đúng như những gì anh muốn.
Tuy nhiên dù có làm cách nào đi chăng nữa, cậu nhóc vẫn không ***** *** được.
Những cô gái nghĩ anh yếu sinh lý nên ai cũng chán nản rời đi mà chả thèm ngoảnh lại.
Vĩ Thành đau lòng uống rượu thâu đêm rồi nước mắt chảy xuống lúc nào không hay.
Anh hứa với bản thân sẽ tìm thấy cô và hận cô đến hết đời này.
Sự việc này kéo dài một tháng, anh quay trở lại với cuộc sống nhưng sâu thẳm trong trái tim ấy đã đóng băng tự bao giờ.
Ninh Hinh bước ra khỏi phòng làm việc của Vĩ Thành, cô nhanh chóng lau đi giọt nước mắt còn đọng lại trên má.
Đôi mắt sắc lẹm, nỗi tức giận trong lòng thật sự muốn xả ra hết.
Ngay lúc này thư ký Triệu trở về thấy Ninh Hinh liền rón rén bước đến: “ Thưa...!Thưa phu nhân!”.
Cả hai vào trong một căn phòng kín, ít người qua lại.
Thư ký Triệu sau khi thông tin lý lịch của Ngô Cẩn Du thì cũng thừa nhận: “ Hà tổng cũng đã biết rồi ạ”.
Ninh Hinh tức giận liền xuống tay tát Mộc Hoa một cái hằn đỏ cả dấu ngón tay.
“ Tôi đã cho phép cô nói chưa?”
Mộc Hoa cúi đầu xuống giải thích: “ Nhưng đây là công việc của tôi ạ, tôi không thể làm trái lệnh của Hà tổng...”.
Một cú tát lại tiếp tục thực hiện bởi Ninh Hinh khiến cô thư ký ngã xuống ôm mặt.
Ánh mắt tức tối cảnh cáo: “ Cô là người của tôi thì chỉ được nghe lệnh của tôi.
Sau này những việc của Vĩ Thành dù nhỏ nhất cũng phải báo cáo với tôi.
Lần này xem như bỏ qua, nếu có lần sau, không chỉ là đỏ mặt đâu, tôi còn khiến cô không còn ngẩng đầu lên được có biết chưa?”
Thư ký Triệu uất ức nhưng vốn nhỏ bé nên đành chấp nhận nghe theo: “ Vâng thưa phu nhân?”
....
‘Knock-knock’.
“ Mời vào!”, Trạch Dương.
Cẩn Du bước đến trước bàn làm việc của anh: “