Cô nhìn anh với ánh mắt mơ hồ, lướt xuống môi rồi tiến đến.
Anh cũng thuận theo tự nhiên mà từ từ sát gần hơn.
Chỉ còn cách 1cm nữa thì cả hai đã chạm môi thì đột nhiên cô lại đẩy anh ra, ánh mắt nhanh chóng đã lạnh lùng, vô tình mà nói: “ Anh thật sự nhầm rồi, tôi là Ngô Cẩn Du, không phải Thiên Kỳ gì đó anh quen”.
Ngay sau đó cô bơi lên bờ trong sự ngơ ngác của anh.
Cẩn Du cảm thấy bản thân đã đi quá nhanh, cô cần chậm lại, không thì kế hoạch lại bị lộ hết thì mục đích trả thù rất khó.
Vừa đi cô vừa gọi cho Diệc Thần: “ Anh à! Em đang trên đường đến bãi đỗ xe”.
Cô tìm thấy xe của mình liền mở cửa, mới chạm vào tay nắm cửa, một lực kéo cô quay người trở lại.
“ Tôi không tin trên thế giới này lại có hai người giống nhau đến vậy, ngay cả giọng nói.
Thừa nhận đi, rằng em chính là Lý Thiên Kỳ”, Vĩ Thành nhất quyết muốn làm rõ.
Trong khi đó, cô mạnh mẽ phủ nhận: “ Tôi khẳng định một lần nữa, tôi không phải Lý Thiên Kỳ, không hề quen biết với anh… Anh mau thả tay ra”.
Một bàn tay xuất hiện nắm lấy cổ tay Vĩ Thành: “ Buông tay em gái tôi ra”.
Diệc Thần với ánh mắt nghiêm trọng nhìn anh, không còn cách nào khác, Vĩ Thành đành buông tay cô.
“ Cẩn Du! Em quen Hà tổng đây sao?”, Diệc Thần cố tình hỏi vậy là gián tiếp muốn chứng minh cô là em gái anh.
Cẩn Du lắc đầu đáp: “ Em không quen anh ấy, em nghĩ anh ấy nhận nhầm em với một ai đó”.
“ Thì ra chỉ là hiểu lầm… Cẩn Du à, chúng ta về nhà thôi”.
Sau khi mở cửa cho cô vào xe ngồi, anh vui vẻ đi đến trước mặt Vĩ Thành: “ Hà tổng! Xin phép anh tôi và em gái về trước nhé”.
Chiếc xe rời đi, từ kính chiếu hậu vẫn thấy Vĩ Thành đứng đó nhìn theo không dứt.
Cẩn Du cười nhẹ mát lòng vì đến bây giờ anh vẫn còn nhớ đến mình.
Diệc Thần bên cạnh nhận ra liền có chút buồn bã, anh yêu thầm cô từ lần đầu gặp gỡ, thế mà hiện tại cũng chỉ là mối tình đơn phương.
Vĩ Thành trở lại với buổi tiệc, Ninh Hinh ấy thế mà tìm anh khắp nơi trong cơn ghen tức.
Cô nghi ngờ rằng rất có thể anh đã đi gặp Cẩn Du, hai người định làm gì nữa chứ.
Ra ngoài hành lang, khi thấy anh đang bước đến, cô giả vờ ngã xuống với một tiếng la: “ Ahh~”.
Nghe thấy Ninh Hinh ngã, anh liền lập tức chạy tới: “ Ninh Hinh, em có sao không?”
Cô tỏ vẻ lo sợ ôm chặt lấy anh, giọng run rẩy: “ Anh đã đi đâu vậy? Sao… Sao quần áo anh ướt nhẹp thế?”
“ Lúc nãy anh không cẩn thận làm vòi nước bị xịt nước, văng lên hết cả người”, anh giải thích.
“ Em chờ anh rất lâu, nghĩ là anh xảy ra