Còn nhớ đã từng có một câu nói trong quá khứ không? Cánh hoa ở đất nước
này rụng xuống, cánh hoa ở đất nước kia vẫn nở ra, kỳ thực thời gian có
thể lưu lại, giữ lại những khoảnh khắc đoàn tụ hạnh phúc lúc đó.
Theo giờ Trung Quốc, đúng mười hai giờ.
Một chiếc xe BMW màu vàng thắng gấp ở trước sân bay!.
Nhã Tuệ mặc váy dài màu đen và áo khoác cùng màu ngắn đến hông, chạy xuống
xe trước, vô cùng gấp gáp cùng kích động chạy như bay về phía trước,
Trần Mạn Hồng mặc váy ngắn Chanel màu vàng nhạt, cũng nhanh chóng đi
xuống xe, Tiểu Nhu vẫn là một cô bé tóc thắt hai bím, mặc một chiếc áo
liền quần màu vàng nhạt, tâm tình vui vẻ chạy xuống xe, hướng bên trong
chạy tới...
"Không phải nói mười hai giờ máy bay hạ cánh sao? Thế nào còn chưa tới?" Nhã Tuệ thực sự kích động cùng khẩn trương chen chúc trong đám người tại phòng khách chờ máy bay, nhìn sang lối đi thật dài
phía trước.
"Cô đừng vội! Xuống máy bay còn phải qua kiểm tra, không có nhanh như vậy đâu." Trần Mạn Hồng đứng ở một bên, cũng cười nói.
Tiểu Nhu không nói hai lời, liền lấy ba lô trên lưng mình xuống, từ bên
trong lấy ra một hộp giữ tươi, tinh thần phấn khởi ôm lấy nó, ngẩng đầu
nhìn về phía trước!.
"Đây là cái gì?" Trần Mạn Hồng gõ vào hộp giữ tươi của cô, khó hiểu hỏi.
Đôi mắt Tiểu Nhu sáng lên, nhìn về phía Trần Mạn Hồng cười hì hì nói: "Khoai tây!".
Trần Mạn Hồng thực sự bất đắc dĩ, rất tức giận nhìn cái người ngu ngốc này,
kêu lên: " Có phải cô sinh ra từ khoai tây hay không? Lúc Khả Hinh đi,
cô cũng nhét khoai tây vào hành lý của cô ấy, cô ấy đã trở về, cô cũng
muốn cho cô ấy ăn khoai tây! ! Khoai tây này của cô ở trên đường có thể
mua một bao đầy, đâu có gì hiếm lạ chứ?".
Tiểu Nhu lập tức uất ức mà mím môi, ôm hộp giữ tươi khổ sở cúi đầu, càu nhàu nói: "Thế nhưng,
khoai tây của nhà chúng tôi là tốt nhất...".
"Tốt nhất, quý giá
nhất phải không?" Trần Mạn Hồng tức giận nhìn cô, tức giận nói: "Nhà các người có thứ gì không trân quý? Heo không trân quý sao? Long nhãn không trân quý sao? Cà chua không trân quý sao? Rau cải trắng không trân quý
sao? Cô ở phía trước nhà Nhã Tuệ trồng rau dưa, cô vội vàng cho tôi đào
đi, ăn cũng ăn không hết, còn bị người trong chung cư cười nhạo, nói đồ
ăn chúng ta ăn không hết, lại muốn tự mình trồng!".
Tiểu Nhu nghe xong lại ủy khuất cúi đầu, mếu máo.
"Suốt ngày chỉ biết mếu máo! ! Cô nói xem loại người như cô, phải gả ra ngoài như thế nào đây? Trừ phi cha cô là đại gia, mua một mảnh đất tống cô
đi!" Trần Mạn Hồng lại mồm mép nhanh nhẹn nói.
"Được rồi được
rồi..." Nhã Tuệ bất đắc dĩ nhìn hai người bọn họ, nói: "Các người đừng
ầm ĩ nữa, chúng ta là tới đón máy bay, Khả Hinh như thế nào còn chưa ra
?".
Trần Mạn Hồng cũng nhấc cổ tay, nhìn đồng hồ nói: "Chắc là rất nhanh sẽ ra thôi?".
Nhã Tuệ nghe xong liền thật khẩn trương đi tới nhìn sang, rốt cuộc ở giữa
lối ra dành cho khách nhìn thấy một bóng dáng nho nhỏ màu xanh nhạt, đi
về phía bên này, hai mắt của cô sáng ngời, lại thật khẩn trương nhìn, cư nhiên chính xác là Đường Khả Hinh đang kéo hành lý, tay cầm áo khoác
màu trắng, chỉ mặc áo ca rô xanh trắng, quần jean màu xanh, tóc buộc cao kiểu đuôi ngựa đi về phía trước, tâm tình của cô bỗng nhiên kích động,
đưa tay lau đi nước mắt, kêu to: "Khả Hinh…… ".
Đường Khả Hinh
đang muốn kéo hành lý đi đến phía trước, nghe thấy có người kêu to tên
mình, cô lập tức quay đầu, liền nhìn thấy Nhã Tuệ đứng chen chúc trong
đám người, mấy tháng không thấy không có một chút gầy nào, hướng phía
mình vẫy tay, kích động rơi lệ, còn có Trần Mạn Hồng cùng Tiểu Nhu cũng
thật vui vẻ vẫy tay, hai mắt của cô đột nhiên tràn đầy nước mắt, kéo
vali cũng vui vẻ vẫy tay, kêu to: "Nhã Tuệ ………..quản lý……………Tiểu
Nhu………".
Đất nước quen thuộc này, những con người quen thuộc nơi đây, ngôn ngữ quen thuộc này.
Đường Khả Hinh buông cái vali ra, chạy như bay về phía những người bạn tốt nhất.
Nhã Tuệ cũng khóc chén lấn trong đám đông, lao ra đường đi, hướng về bạn tốt chạy tới!.
Hai người ở trong đám người ôm chặt nhau, đều kích động khóc lên, nhất là
Đường Khả Hinh, dựa ở trong lòng ấm áp của Nhã Tuệ, nước mắt càng không
ngừng chảy xuống, nghẹn ngào khóc nói:"Tôi rất nhớ chị! Nhã Tuệ! Tôi rất nhớ chị!".
"Tôi cũng vậy!" Nhã Tuệ ôm chặt Đường Khả Hinh, mấy tháng này thật là lo lắng muốn chết .
Trần Mạn Hồng cùng Tiểu Nhu hai người cũng rưng rưng đi đến bên Đường Khả Hinh, nhẹ gọi: "Khả Hinh...".
Đường Khả Hinh nghe giọng nói này, buông Nhã Tuệ ra trước, nhìn về phía Trần
Mạn Hồng cùng Tiểu Nhu, cô lại vừa khóc vừa cười đi qua, đem hai người
bọn họ ôm vào trong ngực mình, nói: "Quản lý, Tiểu Nhu, tôi rất nhớ hai
người".
"Tôi cũng vậy, rất nhớ cô!" Tiểu Nhu đã mếu máo khóc lên: "Tôi rất sợ…Cô ở nước Anh bị người ta bán mất."
Mọi người vốn xúc động, nghe nói như thế liền cười, Trần Mạn Hồng càng
nghẹn ngào rơi lệ, lại cười vươn tay nhẹ ôm lấy thân thể của cô, nói:
"Không có việc gì, không có việc gì, đều đã qua, trở về thì tốt rồi.
Chúc mừng cô đạt được quán quân trong hai vòng thi đấu, hi vọng vòng thi cuối cùng, cô cũng có thể đạt được thắng lợi!".
"Cảm ơn quản lý!" Đường Khả Hinh nhìn về phía Trần Mạn Hồng cười nói.
Nhã Tuệ đã đến bên kia kéo hành lý của Đường Khả Hinh, lau nước mắt đi tới, cười nói: "Được rồi, trước tiên không nên nói chuyện nữa, cô ấy ngồi
mười mấy tiếng đồng hồ trên máy bay, đoán chừng vẫn còn chưa quen với
việc lệch múi giờ, về nhà nghỉ ngơi một chút trước đi".
"Ừ " Tiểu Nhu lập tức vươn tay nắm chặt cánh tay Đường Khả Hinh, cười nói: "Chúng ta về nhà! ở nhà cô, tôi đã trồng thật nhiều thật nhiều các loại rau
dưa, sau này cô không cần đi mua thức ăn, ra cửa là có thể mang vào ăn,
nếu như cô không muốn đi ra ngoài mua thịt heo, tôi có thể dắt hai con
heo qua nhà cô nuôi!".
Mọi người vừa nghe xong, tất cả đều bất
đắc dĩ cười rộ lên, Đường Khả Hinh cũng xúc động nhưng vẫn nhìn mọi
người nói: "Tôi biết mọi người đều yêu thương
tôi, nhưng hôm nay tôi phải về Hoàn Á báo danh, mệt cũng phải đi trước một chuyến".
Mọi người vừa nghe, liền cũng chỉ bất đắc dĩ gật đầu, sau đó cùng nhau vừa nói vừa cười đi ra ngoài sân bay.
Phòng làm việc tổng giám đốc Tưởng.
Tiếng gõ cửa nhẹ
vang lên.
Tưởng Thiên Lỗi mặc âu phục màu đen, bên trong là áo sơ mi màu đen, mở cổ áo, mang theo hoa cài áo màu xanh đậm, ngồi trước bàn làm việc, chăm chú
nhìn văn kiện phê duyệt khách sạn dưới nước, môi mỏng hé mở, nói: "Vào
đi."
Đông Anh mỉm cười đẩy cửa phòng làm việc ra, đi tới nhìn Tưởng Thiên Lỗi, kêu nhỏ: "Tổng giám đốc...".
"Uhm..." Tưởng Thiên Lỗi tiếp tục xem văn kiện, đáp.
Đông Anh vẫn giữa một chút thần bí tươi cười, đi đến cạnh Tưởng Thiên Lỗi
mềm giọng nói: "Hôm nay, có lẽ là ngày tốt đẹp của chúng ta."
Tưởng Thiên Lỗi nghe lời khó hiểu này liền chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía
cô, mỉm cười nói: "Thế nào? Có chuyện gì vui vẻ sao?".
Đông Anh
dịu dàng nhìn Tưởng Thiên Lỗi, trầm ngưng một hồi, mới cười nói: " Vòng
thi đấu rượu đỏ thứ ba hôm qua đã kết thúc, mà cuộc hành trình ở London
của Đường Khả Hinh cũng đã kết thúc, hiện tại đã về nước, đang đi đến
khách sạn chúng ta, trở về tập đoàn Hoàn Á báo danh!".
Tưởng
Thiên Lỗi kinh ngạc ngẩng đầu, cảm xúc tức khắc dâng trào, ngạc nhiên
cùng vui vẻ xúc động cười rộ lên hỏi: "Thật vậy hả? Nhanh như vậy? Không phải còn tới bốn ngày nữa sao?".
"Thi đấu sớm kết thúc, khả năng có cân nhắc khác." Đông Anh nhìn Tưởng Thiên Lỗi vui vẻ cười rộ lên nói.
Tưởng Thiên Lỗi lại mỉm cười một cái, đôi mắt lóe ra sự kích động mà vui
sướng, lập tức buông bút máy, đem dự án ký kết cung ứng xi măng tạm thời buông xuống, chỉnh lại âu phục, nói: "Lập tức đặt bàn ở phòng ăn Nhã
Các, tôi muốn đích thân cùng cô ấy đón gió tẩy trần, chúc mừng cô ấy
thuận lợi về nước!".
"Vâng!" Đông Anh lập tức cười rộ lên, đáp.
" Hiện tại cô ấy có thể đang ở nơi nào?" Tưởng Thiên Lỗi lần nữa nhìn Đông Anh, khẩn trương hỏi.
Đông Anh tính toán một chút thời gian bay từ London, liền cười nói: "Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, chắc là rất nhanh sẽ đến".
"Tốt!"
Tưởng Thiên Lỗi nhớ tới lúc Đường Khả Hinh rời đi, bộ dáng bi thương khổ sở kia, đáy lòng cũng như trái tim đều đau, tay nắm chặt văn kiện trên
bàn làm việc, thâm tình kêu nhỏ: "Khả Hinh...".
Sóng biển ào ạt,
mạnh mẽ đập vào hai công trình kiến trúc huy hoàng màu trắng là khách
sạn Á Châu cùng Câu lạc bộ Á Châu, nó vẫn là kiến trúc tuyệt vời nhất
của thành phố này, kế thừa những truyền thuyết hiển hách mà động lòng
người nhất.
Chiếc xe BMW màu vàng hướng tới con đường thật dài dọc bờ biển, sau đó hướng về trước đại sảnh khách sạn trực tiếp ngừng lại!.
Đại sảnh khách sạn Á Châu.
Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng mà vội vàng đi ra thang máy, nhớ Đường Khả Hinh
mấy tháng này hầu rượu ở nước Anh, nhất định là cô đơn mà gian khổ, lo
lắng nhiều tháng như vậy, hiện tại rốt cuộc cũng hạ xuống được tản đá
lớn trong lòng, mang theo cảm xúc mạnh mẽ đó, vừa muốn hướng phía trước
đi đến, lại dừng ở trước thảm đỏ nhìn thấy một chiếc xe BMW màu vàng
dừng ở trước sân đại sảnh, Nhã Tuệ cùng Trần Mạn Hồng các cô vui vẻ đi
ra trước, rồi mới cẩn thận từng li từng tí dắt cô gái phía sau ra, mặc
áo sơ mi ca rô màu xanh, quần jean màu xanh, khoác áo màu trắng ở bên
ngoài, buộc tóc lên cao kiểu đuôi ngựa, vẻ mặt ngọt ngào tươi cười, đứng đón gió, hai mắt lấp lánh mang theo khí chất dịu dàng mà cứng cỏi, toát ra vẻ xinh đẹp…
Anh liền kinh ngạc mà kích động nhìn cô, đôi mắt hiện lên một chút ẩm ướt.
"Mau đi vào báo danh, sau đó đi gặp thầy, tôi phải ở trong lòng Nhã Tuệ ngủ
một giấc thật ngon! !" Đường Khả Hinh tựa ở trong lòng Nhã Tuệ, vừa đi
về phía trước vừa cười rộ lên nói.
"Được! ! Tôi ôm cô ngủ! !" Nhã Tuệ cũng ôm lấy cô, mặt nhẹ dán lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, thật may là cô không có gầy đi, dù sao sắc mặt hồng hào, có thể yên tâm một
chút.
"Nhìn xem hai người này!" Trần Mạn Hồng cầm túi xách trêu
đùa đi về phía trước, trong nháy mắt ngẩng đầu nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi đứng trên thảm đỏ trước đại sảnh đang chăm chú nhìn Đường Khả Hinh, cô
sửng sốt, khuỷu tay nhẹ đụng Nhã Tuệ.
"Hả?" Nhã Tuệ khó hiểu dừng lại nhìn Trần Mạn Hồng, hỏi: "Làm sao vậy?"
Đường Khả Hinh cũng nghi ngờ dừng bước lại, chậm chạp ngẩng đầu lại nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi đang đứng ở trước đại sảnh khách sạn, thiết tha mà sâu
sắc mang theo vài phần đau lòng nhìn mình, sắc mặt của cô hơi thu lại,
đôi mắt nhẹ chớp, yên lặng nhìn anh...
Toàn bộ thế giới, tất cả
đều bình tĩnh như vậy, chỉ có biển rộng mênh mông, sóng lớn ở phía trước văng tung tóe từng đợt từng đợt bọt sóng trắng xóa.
Tưởng Thiên
Lỗi thong thả bước đi tới trước mặt Đường Khả Hinh, nhìn thật kỹ khuôn
mặt trái xoan của cô, gò má ửng đỏ, đôi mắt sáng ngời bộc lộ bộc lộ vài
phần trưởng thành và mạnh mẽ, càng làm cho người ta yêu mến, anh kiềm
chế cảm xúc mạnh mẽ nhìn về phía cô, nhẹ nhàng mà dịu dàng cười nói: "Đã trở về?".