Trang Văn Nhiên dẫn nam nữ
thư ký của anh cùng các cánh tay
đắc lực, còn có các vị lãnh đạo cấp
cao, đã lâu không gặp nhau, nở nụ
cười rất cảm động, nhanh chóng đi
về phía Tưởng Quang Long, vươn
tay, cố ý cao giọng gọi: “Tổng Giám
đốc Tưởng!”
Tưởng Quang Long nghe được
âm thanh này, cười bất đắc dĩ vươn
tay đón lấy Trang Văn Nhiên, nói:
“Tổng Giám đốc Trang…”
“Không nên gọi tôi như vậy, nơi
này là địa bàn của anh, tôi phải cẩn
thận chú ý một chút.” Trang Văn
Nhiên cố ý trừng mắt về phía Tưởng
Quang Long, dừng lại ba giây!
Tưởng Quang Long cũng chậm
rãi nhìn về phía Trang Văn Nhiên.
Bốn con mắt nhìn nhau, bắn ra
ánh chớp, đốt lên khí thế tranh đấu
của ba năm trước đây.
Truyền đến tiếng hít thở gấp rút.
Không khí rất căng thằng đáng
sợ tràn ngập ở trong không gian thu hẹp.
Tưởng Quang Long và Trang
Văn Nhiên, hai nhân vật truyền kỳ
được toàn ngành chú ý, cùng hiên
ngang bước vào trong ánh mắt
mong đợi của mọi người, vẻ mặt
nghiêm nghị, vô cùng khí thế đi về
phía vị trí trung tâm của phòng hội
nghị, đi lên ba bậc thang, nhìn lãnh
đạo cấp cao toàn trường một cái.
“Tổng Giám đốc…”Lãnh đạo cấp
cao của Tập đoàn Á Châu và Tập
đoàn Hoàn Cầu cùng khom người
cung kính chào.
Tưởng Quang Long và Trang
Văn Nhiên phân ra ngồi vào chỗ của
mình, nghe tiếng chào, ánh mắt
chậm rãi quét nhìn nhân viên bên đối
phương lại một lần nữa, biết một
cuộc chiến mới sắp mở ra, cũng hơi
cười một tiếng, hai mắt phát ra ánh
sáng mạnh mẽ, tao nhã khí phách
ngồi xuống, thông báo hội nghị chính
thức bắt đầu…
Toàn hội trường tĩnh lặng không
tiếng động!
Đông Anh nhìn toàn hội trường,
ngay lập tức căn dặn các đồng
nghiệp, trước hết mở hạng mục đầu
tiên của dự án khách sạn kết hợp,
bắt đầu phát hình số liệu thiết kế
hình ảnh khách sạn, kỹ sư thiết kế
lên đài giải thích tương lai khách
sạn, dĩ nhiên đã nhận được chữ kí
của bộ phận cổ đông và Tưởng
Quang Long, trước mắt xin ý kiến
của Trang Văn Nhiên, một người
đứng đầu khác của tập đoàn Á Châu,
đang chờ đợi quyết định của anh!
Toàn trường lại rơi vào yên lặng,
đồng thời ngầng đầu lên nhìn về phía
Trang Văn Nhiên.
Trang Văn Nhiên chậm rãi mở
bản kế hoạch, nụ cười nhẹ nhàng vui
vẻ trên khuôn mặt đã biến mất, chậm
rãi xem từng mục từng mục trong
bản kế hoạch, hai mắt không nhìn ra
một chút ý tứ nào, giống như không
một chút lo lắng, thỉnh thoảng còn
đem nó đặt ở trên mặt bàn, cùi chỏ
nhẹ chống tay vịn ghế làm việc Tổng
Giám đốc, tay nhẹ chống cằm, ở xa
xa nhìn số liệu trong bản kế hoạch,
hai mắt hiện lên cảm giác không có
chút hứng thú…
Mọi người nín thở yên lặng chờ đợi.
Phòng ăn ngự tôn!
Trần Mạn Hồng và Tào Văn Kiệt,
dẫn đầu bếp trưởng và trưởng kíp
nhà hàng cùng nhau căng thẳng
đứng chờ ở bên cạnh thang máy,
vốn muốn dọn vắng nhà hàng để cho
hai vị Tổng Giám đốc an tâm dùng
cơm, nhưng Tổng Giám đốc Trang
nói, không cần thiết quấy rầy khách
hàng, chỉ tới đây ăn bữa tối là được.
Người chưa tới, khí thế cũng đã càn
quét, hấp dẫn mọi người, tất cả giữ
bình tĩnh chờ đợi, không dám để mắc
chút sai lầm.
Đèn thang máy đột nhiên đỏ lên,
con số từ lầu một, từng tầng từng
tầng di lên trên, mọi người nhìn thấy
con số bảng điều khiển thang máy
đang tăng lên, ngay lập tức sửa sang
lại đồng phục của mình, khẽ ho khan,
tiếp tục đứng, Tào Văn Kiệt nhìn
chòng chọc cửa thang máy, hai mắt
lộ ra ánh sáng thật kích động.
Cửa thang máy ầm ầm mở ra.
Tưởng Quang Long và Trang Văn
Nhiên đồng thời đi ra phòng hội nghị,
nội dung của buổi họp lúc nảy đã
xong, nhẹ nhàng nói đùa, không ai
hiểu được giữa bọn họ là bạn hay là
đối thủ âm thầm tranh đấu lẫn nhau.
“Hoan nghênh Tổng Giám đốc
Trang, Tổng Giám đốc Tưởng đến
phòng ăn ngự tôn!” Mọi người lập
tức kích động nhìn về phía cửa
thang máy, gấp eo xuống 90 độ,
trung thành và cung kính cùng kêu lên.
Trang Văn Nhiên không nói gì
thêm, chỉ xoay người liếc mắt nhìn
nhân viên ở bên cạnh, giống như
không biết anh ta, cùng Tưởng
Quang Long vừa nói vừa cười đi vào
phòng ăn, vừa đi vào phòng ăn, vừa
nhìn xung quanh phòng ăn ngự tôn,
thiết kế nghiêm trang thanh lịch,
lãng mạn ấm áp, nhất là vị trí cạnh
cửa sổ, có thể nhìn thấy cảnh biển
không có gì sánh được, thậm chí còn
có thể nhìn thấy khinh khí cầu trên
mặt biển, văng lên bọt sóng màu
trắng xóa, anh hài lòng cười cười nói:
“Xem ra Quản lý Trần và Quản lý Tào
có cách quản lý, mới làm cho phòng
ăn này trở nên sinh động như vậy.”
“Cám ơn Tổng Giám đốc khích
lệ.” Trần Mạn Hồng và Tào Văn Kiệt
lập tức đi tới bên cửa sổ, theo vị trí
chỉ định, kéo ra ghế cho hai người,
Trang Văn Nhiên mỉm cười cùng
Tưởng Quang Long đi về phía cửa
sổ, đi qua một đôi mẹ con đang ngồi
ở trong nhà hàng dùng cơm, có một
cô bé chỉ chừng sáu tuổi mặc váy
nhỏ công chúa màu trắng, chải bím
tóc xoăn xinh đẹp, đang cầm cái
muỗng muốn ăn nước đá, đang lúc
này nhìn thấy khuôn mặt Trang Văn
Nhiên đẹp trai giống như bạch mã
hoàng tử, cô bé lập tức ngây người,
không nhịn được bị chú đẹp trai
trước mặt hấp dẫn.
Lúc này Trang Văn Nhiên mới
ngầng đầu lên hơi mỉm cười nhìn Tào
Văn Kiệt, trước khi trở về nước vẫn là
một tên nhóc trẻ trung, trải qua ba
năm rèn luyện, cũng luyện được mấy
phần chững chạc và trưởng thành,
anh tán thưởng nói: “Quả nhiên là
Tổng Giám đốc Tưởng có cách lãnh
đạo, mới trở về ba năm cũng đã
chững chạc trưởng thành như vậy.”
Tưởng Quang Long mỉm cười
nói: “Cậu ta tốt nghiệp ở Học viện
khách sạn Hoàng Gia, lấy bằng loại
giỏi, được phân công đến đây, chịu
thua thiệt, lãng phí nhân tài.
Bình
thường tôi rất nhiều công việc, cũng
không có thường xuyên đích thân
tiếp xúc cậu ta, lần này cậu trở lại, tự
dạy dỗ cậu ta đi.
Khách sạn Á Châu
chúng ta cần loại nhân tài hàng đầu.
Cậu ta cũng đã ở nhà hàng ba năm
rồi cũng tới lúc nên thể hiện tài năng.”
Trang Văn Nhiên nghe vậy khẽ
mỉm cười nhìn nhìn về phía Tào Anh
Kiệt.
Tào Văn Kiệt đứng ở một bên,
giả bộ có chút đáng thương nhìn về
phía Trang Văn Nhiên.
Trang Văn Nhiên lại nhìn vẻ mặt
lạnh nhạt của Tưởng Thiên Lỗi, cười
nói: “Vậy tôi nhận lại cậu ta thôi,
tránh khỏi ở nơi này gây thêm phiền
toái cho anh.”
“Được.” Quang Long sảng khoái
đồng ý, “Chỉ là anh đừng có thấy
nhân tài trong khách sạn của tôi liền
câu dụ hết đi là được.”
“Không đâu.
Mà thôi, tôi đói
bụng.” Trang Văn Nhiên lập tức mở
thực đơn, nhanh chóng xem tên món
ăn, gọi một số món nồi tiếng, Trần
Mạn Hồng lập tức nhận lấy thực đơn
đi tới phòng bếp, Tào Văn Kiệt mỉm
cười tiến lên nói: “Hai vị Tổng Giám
đốc muốn uống chút rượu gì
không?”
“Không cần.
Tự tôi đi chọn.”
– Trang Văn Nhiên mỉm cười nói xong,
liền liếc mắt nhìn Tưởng Quang Long
hỏi: “Anh muốn uống rượu gì?”
“Chỉ cần anh chọn, loại gì cũng duyệt.”
Cửa hầm rượu đột nhiên bị đầy
ra, một bóng dáng tao nhã tự nhiên
tiến vào, anh mang giày da màu
trắng, bước tới phía trước.
Lại Ngọc Lan mở trừng hai mắt,
chai rượu cầm trong tay, phịch một
tiếng suýt nữa rớt xuống.
“Xin chào
quý khách.”, nhìn bằng nửa con mắt,
cô cũng đủ biết người trước mặt
không phải hạng người bình thường.
Trang Văn