Anh phải tin tưởng em, công thức thật sự có vấn đề.Khi Thương Xuyên kết thúc lịch quay phim cũng đúng lúc người trợ lý đi tới, thì thầm bên tai anh, nói rằng bên ngoài có người tìm.
Hôm nay là phân đoạn chính của anh, đã quá nửa đêm, giờ này không thể còn ai tới thăm phim trường, hơn nữa hôm nay đoàn làm phim cũng không sắp xếp cho thăm trường quay. Thương Xuyên ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi: Người nào vậy?
Người trợ lý nói, cũng chỉ là có người khác truyền lời lại, bảo rằng ông chủ của họ vẫn đang đợi Thương Xuyên xong việc.
Quả thật chỉ là một người khác đưa lời. Người ấy mặc áo vest đen được cắt may rất tỉ mỉ, nhưng eo bàn tay sần sùi hẳn, trông có vẻ giống một vệ sỹ. Gặp được Thương Xuyên, người này tỏ ra vô cùng cung kính, nhưng anh ta không để trợ lý theo cùng. Anh ta đi trước dẫn đường, dẫn Thương Xuyên ra khỏi phạm vi trường quay, đi về phía một chiếc xe đang đỗ bên vệ đường.
Anh lên xe rồi thấy trên xe không có tài xế, cả người vệ sỹ cũng canh chừng ở bên ngoài.
Người đàn ông đối diện đang ngồi ngay ngắn.
Đây vốn dĩ là khu vực ngoại thành. Về đêm, đèn đường cũng không rực rỡ được bằng khu trung tâm thành phố. Thế nên cả một khoảng bóng tối bao trùm lên khuôn mặt người đàn ông.
Thương Xuyên quan sát anh ta qua tia sáng hơi yếu ớt, cứ cảm thấy người này có phần quen mắt. Rất lâu sau anh mới nhớ ra, ngập ngừng lên tiếng: “Anh là… Thai Nghiệp Dương?”
Thai Nghiệp Dương hơi ngẩng đầu lên: “Phải.”
Thương Xuyên nhìn anh ta, có phần khó hiểu. Phó tổng giám đốc tập đoàn Trường Thịnh, thường xuyên xuất hiện qua các bài phỏng vấn trên báo chí. Họ cũng đã từng có vài lần giáp mặt ở một vài dịp nào đó. Nhưng hai người tuyệt đối không thân thiết đến mức độ có chuyện ngồi nói với nhau.
“Anh tới tìm tôi là…”
Thai Nghiệp Dương vắt chân trái lên chân phải, một tay cầm ly rượu vang, một tay đặt lên cửa sổ xe, thái độ vô cùng nhàn tản: “Tôi tới là muốn bán cho cậu một ơn huệ, không biết cậu có thể nhận được không.”
Thương Xuyên chưa hiểu anh ta có ý đồ gì bên trong, đành hùa theo ý của đối phương: “Tôi xin rửa tai lắng nghe.”
Thai Nghiệp Dương nhấp một ngụm rượu: “Chẳng phải cậu vẫn đang tìm kiếm tung tích của Tả Thời sao?”
“Anh biết Tả Thời đang ở đâu ư?” Thương Xuyên bỗng chốc trở nên kích động, nhưng cũng phản ứng lại ngay tức khắc, nhìn chằm chằm Thai Nghiệp Dương với thái độ cảnh giác: “Làm sao anh biết được Tả Thời?”
Thai Nghiệp Dương nở nụ cười thâm trầm: “Nếu tôi đã muốn bán ơn huệ cho cậu thì có một số chuyện và một số người phải nghe ngóng cho rõ ràng trước đã.”
Tuy rằng Thương Xuyên cảm thấy thật kỳ lạ, nhưng dính líu tới Tả Thời, bao giờ anh cũng sốt sắng, bèn gạn hỏi Thai Nghiệp Dương. Thai Nghiệp Dương nhẹ nhàng đung đưa ly rượu vang, màu rượu đỏ sóng sánh chạm vào thành ly, một vài giọt rượu đọng lại trên thành ly, đỏ rực như màu máu.
Anh ta nói: “Có lẽ, cậu nghe xong câu chuyện mà tôi kể sẽ biết ngay tung tích của Tả Thời, đồng thời sẽ cân nhắc lại xem có nên tiếp tục hợp tác cùng Skyline hay không.”
Thương Xuyên nhíu mày.
***
Ngày mà tổng bộ đưa ra kết quả cuối cùng cho việc điều tra thành phần công thức cũ, trời nổi gió lớn.
Bông liễu trắng triền miên bất tận bay ngang qua khung cửa sổ.
Khi bông liễu bay đầy trời cũng có nghĩa là mùa xuân của Bắc Kinh sắp kết thúc, bước vào mùa nóng nực oi ả với tiếng ve râm ran suốt ngày.
Năm Tưởng Ly theo bố mẹ tới Bắc Kinh định cư cũng đúng vào mùa này. Bông liễu còn nhiều hơn bây giờ, theo từng cơn gió trải xuống mặt đất, hết tầng này tới tầng khác.
Cô cảm thấy nó giống như tuyết.
Lúc đó Bắc Kinh cũng có tuyết rơi. Tuyết vừa rơi là các con ngõ đã râm ran, náo nhiệt hẳn lên. Luôn có tiếng nói cười trêu đùa và bóng dáng lũ trẻ. Ngay sau đó đã xuất hiện những người tuyết được đắp rất to. Chúng còn móc trộm một ít than tổ ong trong nhà để chấm thành hai mắt cho người tuyết.
Bây giờ Bắc Kinh đã hiếm có tuyết hơn, chỉ còn biết dựa vào dương liễu để nhớ nhung.
Cô rời khỏi Bắc Kinh ba năm, nhưng lại gặp được tuyết ở Thương Lăng.
Tưởng Ly thường hay ngắm dương liễu bay tới ngẩn người, sau đó thì nhớ lại trận tuyết rơi cuối cùng vào ngày tế đông của Thương Lăng.
Khi cô nhận được điện thoại là mười giờ sáng.
Khi cô tới kịp phòng hội nghị thì đã có người ngồi trong, ngồi ở vị trí chính giữa là Lục Đông Thâm. Người ngồi bên cạnh anh phía tay trái là Lục Khởi Bạch và Dương Viễn, ngay kế bên Dương Viễn còn có một nam một nữ. Vị trí ngay bên tai phải anh được để trống, sau đó là tới Cảnh Ninh.
Không có thư ký làm nhiệm vụ ghi chép nội dung buổi họp.
Chẳng hiểu sao Tưởng Ly lại thấy tim mình đập lỡ nhịp, đây là một buổi họp nội bộ.
Thấy cô tới, Lục Đông Thâm ra hiệu về phía chỗ ngồi trống bên cạnh anh: “Ngồi đi.”
Tất cả mọi người đều đang đợi cô, hoặc, đang cần cô đưa ra một lời giải thích.
Sau khi cô ngồi yên vị, Lục Khởi Bạch bèn lên tiếng giới thiệu qua: “Hai vị này là người chịu trách nhiệm tại bộ phận Kiểm tra giám sát của tổng bộ, Denny và kiểm nghiệm viên Karen.”
Khi đang giới thiệu ngược lại tới Tưởng Ly thì Denny lên tiếng ngắt ngang: “Tôi đã biết cô, Hạ Trú, hoặc có lẽ cả Lục Môn hiện giờ đều biết cô đang tuyên chiến với Quý Phi.”
Dennt trông có vẻ đã trên dưới bốn mươi, cằm được cạo râu sạch sẽ, ăn mặc tuy công sở nhưng trong đôi mắt màu xanh sẫm đó lại
toát ra một vẻ bất kham, trên ngón đeo nhẫn của bàn tay trái đặt trên bàn làm việc đã đeo một chiếc nhẫn cưới.
Cho dù cách xa khoảng vài người, Tưởng Ly cũng ngửi thấy được mùi nước hoa nam giới trên người anh ta. Những người đàn ông ngoại quốc thường có mùi cơ thể rất nặng, đa phần thích dùng các loại nước hoa nồng hơn bình thường để che giấu. Nhưng Denny này thì khác, mùi cơ thể trên người anh ta khá sạch sẽ và sảng khoải, nhưng anh ta vẫn thích xịt nước hoa, chứng tỏ anh ta là một người khá huênh hoang.
Tưởng Ly đáp trả: “Tôi không thèm tuyên chiến với ai.”
Nghe xong, Denny hơi nhướng mày.
Lúc này Lục Đông Thâm lên tiếng: “Hai vị nói về tình hình hiện tại đi.”
Gần ngay bên cạnh anh, giọng anh trở nên vô cùng rõ ràng. Thật ra tiếng Trung của Lục Đông Thâm không tệ, thậm chí có thể nói là vô cùng lưu loát, dù là khẩu ngữ cũng nói rất nhanh, các loại điển tích điển cố, thành ngữ tục ngữ anh cũng hiểu rõ, chỉ thi thoảng anh sẽ nói không chuẩn xác lắm các thanh điệu, dù sao thì anh cũng là người học tiếng Anh từ nhỏ.
Bây giờ nghe anh nói tiếng Anh liền cảm thấy ngôn ngữ này mới chính là tiếng mẹ đẻ của anh. Đây là sự thật không thể nào thay đổi, cho dù tiếng Trung anh nói có lưu loát cỡ mấy cũng không so bì được.
Denny đánh mắt nhìn Karen.
Đầu tiên, Karen lần lượt phát cho mỗi người một bàn báo cáo hóa nghiệm, sau khi ngồi xuống, cô ta nhìn Tưởng Ly và nói thẳng: “Qua quá trình hóa nghiệm của chúng, trong công thức này không hề phát hiện ra thành phần Cường tâm thảo như cô đã đề cập, hơn nữa Quý Phi cũng không thừa nhận việc thêm vào trong công thức Cường tâm thảo.”
Karen là một cô gái mồm mép lanh lợi, ngữ khí sắc bén, mặt không cười đùa quá trớn, khá trẻ trung nhưng bề ngoài trông cũng rất bảo thủ. Chiếc váy công sở dài tới đầu gối, độ dài này đã thuộc loại hiếm gặp trong các công ty nước ngoài rồi.”
Cô ta chưa kết hôn, ngón đeo nhẫn vẫn còn trống trơn.
Khi lật giở báo cáo hóa nghiệm, Lục Đông Thâm khẽ nhíu mày. Tưởng Ly còn không buồn xem qua báo cáo. Cô gập tài liệu lại, hơi ngả người về phía sau: “Không thể nào, trong công thức có thành phần Cường tâm thảo là sự thật.”
“Ý cô là bộ phận kiểm nghiệm của chúng tôi có vấn đề?” Karen nói với ngữ khí không vui, nhìn Tưởng Ly chằm chằm: “Với tư cách là thành viên của bộ phận kiểm nghiệm tại tổng bộ, nghiêm túc và cẩn trọng là thái độ nhất quán của chúng tôi.”
Tưởng Ly phì cười: “Việc này không liên quan đến chuyện cẩn trọng và nghiêm túc, liên quan đến việc mấy người có khả năng hay không.”
Denny nghe xong có phần hứng thú: “Xin hỏi cô Hạ Trú, cô đã thông qua cách thức nào để tìm ra thành phần Cường tâm thảo?”
Tưởng Ly từ tốn đáp: “Mũi.”
“Mũi?” Denny bật cười: “Lẽ nào mùi còn chuẩn xác hơn cả máy móc? Hạ Trú, cô đùa hơi quá rồi đấy.”
Tưởng Ly không vui: “Tôi chưa bao giờ lấy công việc ra đùa giỡn.”
Karen lên tiếng: “Kết quả kiểm tra trước mắt chính là như vậy. Trong công thức chỉ tồn tại trắc bách, đỗ tùng và thành phần trúc bách lá dài. Không phát hiện ra Cường tâm thảo, thế nên cũng hoàn toàn không xuất hiện thành phần độc tố Lycorin.”
Tưởng Ly vốn dĩ đã cảm thấy hai người này có ý bao che cho tổng bộ, nghe xong câu này lại càng không vui. Cô đang định lên tiếng tranh cãi thì Lục Đông Thâm vươn tay ra, vỗ nhẹ nhàng hai cái lên mu bàn tay cô, tỏ ý bảo cô cứ bình tĩnh.
Anh quay đầu nhìn Karen và hỏi: “Quy trình kiểm nghiệm liên quan đến công thức này đã làm mấy lần? Giữa chừng có ai xen vào hoặc thay đổi nhân viên kiểm nghiệm không?”
Karen vô cùng thẳng thắn: “Chuyện này từ đầu tới cuối đều do tôi chịu trách nhiệm. Vì tính nghiêm trọng của sự việc thế nên toàn bộ quá trình đều được cách ly với bên ngoài, không có ai xen ngang, tôi cũng không chuyển giao cho một ai khác. Trước sau tôi đã thực hiện ba lần, ra cùng một kết quả.”
Denny nhìn về phía Lục Đông Thâm và nói: “Marcus, sự uy tín và chuyên nghiệp của phòng Kiểm nghiệm tại tổng bộ có lẽ cậu hiểu rất rõ, mũi của con người có thể sai chứ máy móc thì không thể sai được.”
Tưởng Ly nghe xong trái tim như nhảy dựng lên. Cô vô thức xoay ngược tay nắm lấy tay Lục Đông Thâm: “Anh phải tin tưởng em, công thức thật sự có vấn đề.”
~Hết chương 154~