Chào anh bạn cũ đã lâu không gặp. Tôi, Hạ Trú, quay về rồi đây!Khi Tưởng Ly đẩy cánh cửa gỗ tủ quần áo phía Tây trong phòng thay đồ ra, vài ngọn đèn thủy tinh khảm bên trong sáng rực lên, nhưng sáng hơn cả vẫn là những chiếc váy áo được treo gọn gàng. Cả một hàng váy lễ phục, đủ màu sắc, đủ kiểu dáng, đều được thiết kế bởi các nhà thiết kế lừng danh thế giới, bản giới hạn hay bản đặt riêng đều có cả. Bên cạnh váy lễ phục lại thiết kế một ngăn kéo ngầm. Bên trong mỗi một ngăn kéo đều có một kiểu túi xách phù hợp với váy. Có kiểu ngôi sao, có kiểu không bán… cùng tôn lên sự cao quý cho nhau.
Có một kiểu váy lễ phục được treo bằng loại giá ba chiều, màu đỏ rực, vạt váy chấm đất, hệt như một ngọn đuốc đang bừng bừng cháy. Tưởng Ly giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve vạt váy. Khi ngón tay cô tỉ mỉ vân vê lớp lụa mềm mại như da thịt ấy, bên tai văng vẳng tiếng nói cười ngày xưa:
“Giữ chiếc váy này lại, sau này trong hai chúng ta ai ngồi lên vị trí Hội trưởng, người ấy sẽ mặc.”
Một vài kỷ niệm ngưng đọng lại thành nỗi đau, giống như mềm bệnh ẩn nấp trong tế bào não, chốc chốc lại chạy ra ngoài giày vò khiến người ta đau đớn không sao sống nổi.
Tưởng Ly hít sâu một hơi, đè nén nỗi đau này xuống. Ngón tay cô rướn lên, với chiếc váy lễ phục treo bên cạnh đó xuống.
Bắc Kinh về đêm là một thành phố bệnh tật, máu chảy không ngừng nhưng lại không thể thuận lợi, thông thoáng. Nếu nhìn từ trên cao xuống, nó sẽ giống một thành phố bị chiếc lưỡi liềm của thời gian tàn sát.
Sau khi chỉnh trang xong, đi tới hầm để xe, Tưởng Ly nhìn thời gian, chỉ còn khoảng hơn hai mươi phút nữa là tới giờ bắt đầu mà Cảnh Ninh thông báo. Từ nơi ở của cô tới khách sạn Skyline không quá xa. Nhưng lái xe trong tình trạng tắc đường vào giờ này thì phải chật vật khoảng một tiếng rưỡi mới tới nơi.
Cô cúi đầu nhìn bộ váy trên người mình. Không thể nào mặc bộ đồ này rồi chen chúc lên tàu điện ngầm được phải không? Tạm thời chưa nói đến việc đã bao nhiêu năm rồi cô chưa ngồi tàu điện ngầm, hoàn toàn không còn nhớ cách tìm cổng vào trạm và ra trạm. Cho dù có thông thuộc tuyến đường, cô mang theo trang phục này rồi chen chúc với người ta trên tàu điện ngầm giờ cao điểm cũng không phải là việc làm thực tế. Nếu gặp phải vài thành phần dê xồm trên tàu điện ngầm, với tính cách của cô nhất định sẽ đánh cho đối phương què tay thì thôi, qua lại như vậy cũng làm lở dỡ rất nhiều thời gian.
Ánh nhìn của Tưởng Ly vọt qua chiếc xe, trong góc hầm xe vẫn còn một chiếc xe nữa đang đỗ, được phủ kín bằng một lớp vải chống bụi rất dày. Chiếc xe đó đã bị phong kín ba năm nay rồi. Cho dù là mấy ngày nay khi cô đã quay trở lại Bắc Kinh, cô cũng chưa từng có dũng khí lật mở ra nhìn một lần.
Cô tiến lên trước, vân vê một góc của tấm vải chống bụi, lát sau bất ngờ tung lên.
Tấm vải vẽ một đường cong như làn sóng trên không trung. Chiếc mô tô phân khối lớn màu đen hiện lên trước mặt. Vẫn bóng và sáng như ban đầu, thân xe rực rỡ như một viên kim cương đen.
Loại xe phân khối lớn kiểu này đã từng là tình yêu lớn nhất của cô. Thoải mái tự do phóng nó đi khắp các cung đường Bắc Kinh, giống hệt như những năm tháng từng không gò ép, không bó buộc.
Tưởng Ly trèo lên xe, đường cong của vạt váy ít nhiều làm hạn chế tự do. Nhưng vẫn ổn, đủ để cô phát huy. Cô khởi động xe, trong khoảnh khắc, tiếng động cơ xe nổ ầm vang khắp cả garage, lôi kéo những điều thân thuộc của cô dành cho chiếc xe này trở về hiện tại.
Cô giấu kín vạt váy, một tay vuốt ve đầu xe rồi khẽ nói: “Chào anh bạn cũ đã lâu không gặp. Tôi, Hạ Trú, quay về rồi đây!”
***
Buổi tiệc mừng công tối nay chia làm hai phần.
Phần công bố dự án và phần tiệc.
Phần công bố dự án có sự góp mặt của truyền thông, toàn bộ quá trình đều được họ theo sát ghi hình viết bài. Còn phần tiệc thì không công khai với bên ngoài. Các phóng viên có thể ở lại, nhưng không được phép sử dụng các loại phương tiện chụp trộm.
Trong lúc buổi tiệc mừng công đã đếm ngược tới giờ khai mạc, Cảnh Ninh lại tới xin chỉ thị của Lục Đông Thâm, hỏi xem có bắt đầu đúng giờ hay không. Lục Đông Thâm đang đứng nói chuyện cùng Lục Chấn Dương và một vài vị cổ đông lão thành của tổng bộ. Có một vị cổ đông trong số đó sau khi nghe thấy câu hỏi của Cảnh Ninh bèn cảm thấy kỳ lạ: “Có vị khách quý nào chưa tới kịp hay sao?”
Cảnh Ninh không thể trả lời, chỉ đành đợi Lục Đông Thâm quyết định.
Lục Đông Thâm giơ tay lên nhìn, rồi lại đánh mắt liếc Cảnh Ninh. Cảnh Ninh nhạy bén nhường nào, dĩ nhiên hiểu ánh mắt này của Lục Đông Thâm. Cô ấy lặng lẽ lắc đầu với anh.
Ánh mắt Lục Đông Thâm tối và trầm buồn như cảnh hoàng hôn. Anh quay đầu nhìn về phía vị cổ đông kia và mỉm cười: “Không có, mọi người đều tới đầy đủ rồi. Bố và các chú, các bác cứ vào chỗ ngồi trước đi ạ.” Rồi anh lại dặn dò Cảnh Ninh: “Bắt đầu đúng giờ.”
Cảnh Ninh gật đầu: “Vâng thưa tổng giám đốc. Lát nữa tôi xin phép xác nhận lại với anh bài phát biểu trong chương trình.”
Sau khi Lục Chấn Dương và các cổ đông đi ra ngoài, Cảnh Ninh lại dặn dò quản lý hội trường về thời gian khai mạc, sau đó giở
tài liệu ra, xác nhận lần cuối với Lục Đông Thâm về lịch trình phát biểu.
Ánh mắt anh nhìn vào tờ giấy, nhưng tâm tư thì lại để đi đâu.
Giọng Cảnh Ninh cũng càng lúc càng mơ hồ, cho tới khi nó bay đi tận chín tầng mây.
Lần trước anh cũng đã chờ đợi rất lâu như vậy, đợi từ lúc buổi tiệc bắt đầu, đợi tới khi buổi tiệc kết thúc. Phía tổ chức là đơn vị đã hợp tác cùng anh nhiều năm. Họ cười và nói với anh: Căn bệnh không chịu dẫn theo bạn gái tham gia các bữa tiệc của cậu phải sửa ngay đi, không thể cứ khiến người ta hiểu nhầm là cậu không thích phụ nữ được. Cho dù chỉ là một cô gái xuất hiện cùng mình cho có thì cũng nên chuẩn bị một cô.
Thật ra anh muốn nói anh đã dẫn theo bạn gái, chỉ có điều, bị cô ấy cho leo cây.
Tối nay…
Hạ Trú, tâm tư của em rốt cuộc đặt vào ai?
Hoặc có lẽ thật sự do anh nóng đầu. Anh hy vọng cô sẽ đến, anh hy vọng cô có thể hiểu rõ lòng mình, hy vọng cô có thể ở trước mặt nói với anh một câu:
Lục Đông Thâm, em yêu anh.Thì ra, chờ đợi một câu nói cũng hao tâm tổn sức như chờ đợi một con người vậy.
***
Suốt dọc đường xuyên qua biển xe, Tưởng Ly như một con cá đối giữa lòng biển sâu, cho dù cô khiến rất nhiều người phải bấm còi inh ỏi. Khi tới khách sạn Skyline, buổi tiệc mừng công đã bắt đầu được mười lăm phút rồi.
Trước cửa có người đỗ xe, bảo vệ nhìn thấy một chiếc mô tô phân khối lớn chình ình xuất hiện thì giật nảy mình, liều mạng vẫy tay tỏ ý bảo Tưởng Ly đỗ xuống tầng hầm.
Tưởng Ly làm gì còn thời gian đi đỗ xe nữa? Yêu cầu mấy cậu em này đưa xe đi đỗ cũng không thực tế. Cô liếc mắt nhìn thời gian hiển thị trên xe. Gấp rồi, cô xoay cổ tay, vặn ga một cái thật mạnh. Chiếc mô tô như một con thú dữ, cô nhìn thấy cánh cửa đại sảnh mở ra liền tức tốc phóng vào.
Đằng sau tiếng hét ầm ĩ không dứt. Cả một đại sảnh khách sạn toàn là tiếng gầm rú của mô tô, loáng thoáng còn có tiếng than trời kêu đất của bảo vệ: “Đứng lại! Dừng xe! Chỗ này không cho phép xe vào!”
Đằng sau có người theo đuổi.
Tưởng Ly mặc kệ hết thảy. Đã đến nước này rồi, cô còn dừng lại sẽ càng lỡ dở mọi việc. Cô cắn răng, lại tiếp tục rồ ga, chiếc xe mô tô cứ thế nhích dần lên cầu thang cuốn.
***
Hội trường tầng hai, diện tích cả ngàn mét vuông, các vị khách quý đã lần lượt ngồi yên vị.
Cảnh Ninh tỉ mỉ chọn lựa, cuối cùng chọn ra ba mươi đơn vị truyền thông. Không yêu cầu nhiều, chỉ yêu cầu sự uy tín và có quyền phát ngôn.
Lục Đông Thâm với tư cách là người chịu trách nhiệm sản nghiệp Skyline đã đích thân lên sân khấu khởi động dự án, đích thân ký kết hợp đồng với người tiếp quản dự án bên phía Chính phủ. Sau đó, các lãnh đạo xuống dưới ngồi, còn anh đại diện cho Skyline phát biểu.
Một bộ vest chỉnh tề, từ cổ áo đến cổ tay áo đều không sai một ly. Lục Đông Thâm như đang tập trung toàn bộ hào quang lên người, phong độ ngời ngời.
Chỉ có điều, anh lên tiếng phát biểu chưa được nửa phút, bỗng nghe thấy cửa hội trường bị một lực rất lớn đẩy ra, cùng với tiếng mô tô phân khối lớn rầm trời.
Hai cánh cửa lớn từ từ mở ra, tiếng động cơ cũng theo đó dừng lại.
Tất cả các vị khách quý đã có mặt ở hội trường đều giật nảy mình, lần lượt quay đầu lại nhìn, và rồi cũng bàng hoàng sửng sốt vì cảnh tượng trước mặt.
Lục Đông Thâm đứng trên bục cũng ngỡ ngàng. Sau khi nhìn thấy bóng dáng ngồi trên xe mô tô, nét bàng hoàng ấy tan dần, khóe miệng dãn ra phần nào.
Hai cánh cửa mở ra, ở giữa là con đường trống trải, được ánh đèn soi chiếu trông giống như một đại dương xanh thẳm.
Chiếc mô tô của Tưởng Ly dừng lại trước cửa. Cô tắt máy, xuống xe. Đằng sau có rất nhiều bảo vệ khách sạn khẩn trương đuổi tới. Họ còn chưa kịp quát tháo, cô đã tháo mũ bảo hiểm, phóng khoáng ném về phía sau. Người bảo vệ đó đỡ gọn gàng.
Cô hơi nghiêng đầu, nói một câu: “Có chuyện gì tổng giám đốc Lục của mấy người chịu trách nhiệm.”
Miệng người bảo vệ như bị nhét cả quả trứng vào bụng.
Tưởng Ly quay đầu lại, nhìn Lục Đông Thâm ở trên sân khấu, cao quý như một vị thần. Cô biết xung quanh có quá nhiều ánh mắt dồn về phía mình, nhưng vẫn đứng thẳng lưng, từng bước từng bước hướng về phía anh…
~Hết chương 174~